Từ những vụ án vô cùng nổi tiếng tại Mỹ, tác giả nảy ra cảm hứng và viết nên câu chuyện này.
Những người bình thường chẳng mấy khi họ dám nuôi ý nghĩ sẽ giết một ai đó, dù là vì bất kì nguyên do gì, có thể là một suy nghĩ chợt loé vì cảm xúc dâng trào, nhưng biến nó thành hành động lại là một chuyện khác.
Cướp đi một sinh mệnh tươi sống, nhìn họ dần chết đi, hơi thở tắt ngóm, đó là một cảm giác ghê rợn cỡ nào?
Kẻ sát nhân mang vỏ bọc một con người hiền lành, lạnh lùng lấy đi sinh mạng, hy vọng và cả tương lai của nạn nhân. Đối với hắn họ đơn giản chỉ là con mồi, là món đồ trong thế giới của hắn – nơi mà hắn có thể thỏa mãn dục vọng chiếm giữ, kiểm soát và tôn trọng.
"Lúc này tại một căn nhà cũ kĩ ngoại ô thành phố, trong một căn phòng tối tăm và ẩm thấp, người đàn ông ngồi chiếc ghế nhựa xanh rẻ tiền nhìn chằm chằm về chiếc bình thủy tinh đối diện. Trên gương mặt phổ thông của hắn nở một nụ cười kì lạ, vừa mê luyến yêu thương vừa có chút biến thái điên cuồng khiến người ta rợn tóc gáy. Kinh khủng hơn là trong chiếc bình chứa một loại dung dịch trong suốt và bên trong nó là một gương mặt cô gái trẻ hai mắt trợn trừng trắng dã, trên môi nở một nụ cười méo mó biến dạng, ngũ quan xinh đẹp vặn vẹo một cách đáng sợ.
Người phụ nữ ôm lấy người chị của mình nghẹn ngào. Mẹ Lan bị ôm lại không thể cử động, tức giận như muốn điên lên vùng vẫy đẩy em gái ra, bà ấy gào lên khiến cho gương mặt hiền lành thường ngày trở nên vặn vẹo, quát:
- Cô khóc cái gì? Tránh ra, đừng cản trở tôi đi nấu cơm cho con gái.