Nơi cần đến không xa, cho nên không ngự kiếm, Nguỵ Vô Tiện đi theo Lam Vong Cơ, xuyên qua con phố dài của Thải Y trấn, đi đến thị trấn lân cận. Nhưng với kiểu đi đó tốc độ đó của người Lam gia kia, Nguỵ Vô Tiện đã biết, muốn gấp cũng không gấp được, hắn liền đi dạo ở phía trước, có gì vui thì chơi một chút, có gì ngon thì ăn một chút, thật sự ăn ngon thì chia cho tiểu cũ kỷ một chút, đi vài bước, ngừng vài bước, chờ Lam Vong Cơ ở phía sau từ từ đi, ngược lại cũng tìm được chút niềm vui.

Ra khỏi cửa thành, đi trên con đường thẳng tắp, Nguỵ Vô Tiện mới phát hiện, hắn đã tới nơi này rồi, chính là thị trấn nhỏ có bến tàu mà hắn đặt bước chân đầu tiên lên đất Cô Tô.

Trên trấn vẫn là rất nhiều cô nương, nhìn thấy hai thiếu niên tuyệt mỹ đi tới, đều che mặt cười đùa, bắt đầu túm tụm thì thầm, người rụt rè nhìn trộm vài lần, sóng mắt đưa tình, người to gan thì trực tiếp vẫy tay, lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp.

Lam Vong Cơ vẻ mặt thản nhiên bước tới, căn bản không nhận ra các cô nương này nhiệt tình với mình, nhưng Nguỵ Vô Tiện khác hẳn y, lịch sự vẫy tay mỉm cười lại. Lam Vong Cơ nhìn hắn vài lần, bất động thanh sắc, bước chân nhanh hơn.

Thấy y bỗng nhiên đi nhanh, Nguỵ Vô Tiện theo sau, hỏi y: "Lam Trạm, tại sao lại đi nhanh như vậy".

Lam Vong Cơ chỉ nói: "Đến giờ rồi".

Nghĩ bọn họ trên đường đi đúng thật là mất không ít thời gian, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Ai biểu người Lam gia các ngươi đi chậm, hiện giờ biết sốt ruột rồi ha".

Lam Vong Cơ không đáp, Nguỵ Vô Tiện lại hỏi: "Đây là vụ án gì vậy? Ngày hôm qua còn chưa nghe ngươi nhắc đến, đột ngột xảy ra như vậy?"

"Tình huống cụ thể còn chưa biết, sáng nay huynh trưởng mới báo cho ta biết". Lam Vong Cơ kể ngắn gọn, rồi lại nói: "Huynh trưởng nói là vụ án phù hợp với chuyện của ta, cho nên kêu ta tới".

Phù hợp với chuyện của Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện có chút tò mò, dù sao hiện giờ hắn muốn tìm hiểu Lam Vong Cơ, tất nhiên là biết cái gì cũng tốt, bao gồm cả vụ kiện gì mà kêu phù hợp với chuyện của y.

Lam Vong Cơ lặng lẽ dẫn đường, đến nơi, là một toà nhà khá hoành tráng, đại viện của Văn gia. Có gia nhân dẫn đường, dẫn bọn hắn đến sảnh ngoài, Văn lão gia đã đợi ở đó từ sớm.

Bọn hắn hỏi nguyên nhân xin giúp đỡ, Văn lão gia vốn nghĩ Vân Thâm Bất Tri Xứ cử tiên sư lại đây, việc này được cứu rồi, nhưng không ngờ tới đây lại là hai thiếu niên cực kỳ trẻ tuổi, lại còn tuấn mỹ như thế, Văn lão gia lộ vẻ mặt khó xử, nói: "Tại hạ cảm thấy nhị vị rất không phù hợp cho vụ án này".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Văn lão gia là chê hai ta còn nhỏ tuổi, nên không tin tưởng chúng ta? Ngươi yên tâm đi, Lam gia phái chúng ta đến, là đều có lý do".

Văn lão gia chặn lại nói: "Không không không, cũng không phải ý này, mà là...". Ông nhìn nhìn Lam Vong Cơ, rồi lại nhìn nhìn Nguỵ Vô Tiện, sau đó nói: "Chỉ là hai vị lớn lên quá xinh đẹp, ta sợ hai vị sẽ có nguy hiểm".

Nghe được lời này Nguỵ Vô Tiện thấy hứng thú lên, lại nói: "Văn lão gia, ngươi cứ yên tâm kể, được hay không chúng ta sẽ có chừng mực".

Văn lão gia mới nói với bọn hắn: "Vụ án này của chúng ta, là hái hoa tặc".

Nghĩ hái hoa tặc thì có liên quan gì đến bọn hắn đâu, lại nghe Văn lão gia nói tiếp: "Hái hoa tặc chuyên chọn nam tử đẹp".

Nguỵ Vô Tiện suýt chút nữa lọt ra khỏi ghế rớt xuống đất, đây là vụ án Lam Hi Thần nói phù hợp với Lam Vong Cơ sao? Nhưng ở một khía cạnh nào đó mà nói, thì đúng thật là phù hợp...

Làm như nghĩ tới điều gì, Nguỵ Vô Tiện hỏi Văn lão gia: "Cho nên đây là nguyên nhân trên đường phố của các ngươi không có nam nhân ư? Vậy việc này chắc là đã xảy ra lâu rồi chứ?" Lần đầu tiên đến đây Nguỵ Vô Tiện đã cảm thấy kỳ quái, trên đường gần như không có nam nhân, rao bán hàng, mở cửa hàng buôn bán, đều là nữ nhân, nếu có vài nam nhân thì cũng là rất già, nếu không thì là vội vã đi ngang qua để đến bến tàu.

Lại nghe Văn lão gia nói: "Việc này thật ra đã có hơn hai tháng rồi, vừa mới bắt đầu, thì xuống tay với nam tử đẹp, mất tích vài người, mọi người đều không dám ra cửa, ai biết mắt nhìn của hái hoa tặc như thế nào, sợ rớt xuống đầu mình. Sau đó nam tử đẹp có lẽ bị bắt gần hết, nên nam tử bình thường chút cũng bắt đầu bị ra tay".

Lam Vong Cơ mở miệng: "Tại sao lâu như vậy mới xin giúp đỡ"

Văn lão gia nói: "Lúc đầu không biết, tưởng là một tên ác nhân đoạn tụ (đồng tính) nào đó gây ra, sau đó có người được thả ra, đều mất hồn, ngay cả người nhà cũng không nhận ra, chỉ biết kêu to: Có quỷ á!"

"Khoan đã khoan đã, còn có người được thả ra?" Nguỵ Vô Tiện hỏi.

"Đúng". Văn lão gia gật đầu, sau đó nói: "Vừa rồi không phải đã nói, lúc sau ngay cả người có diện mạo bình thường thậm chí hơi xấu cũng đều bị bắt đi đó sao, sau đó có thể thực sự là không dùng được, nên có vài người được thả ra."

Vậy thì những người được thả ra này cũng rất thảm, đây quả thực chính là giám định nhan sắc đó nha.

Nghĩ như vậy, nhưng Nguỵ Vô Tiện không dám nói, lại hỏi: "Vậy là có người được thả ra đúng không? Chúng ta có thể gặp không?"

Văn lão gia nói: "Có có. Con trai ta đã được thả ra, ta dẫn hai vị tới xem".

Nguỵ Vô Tiện thật khâm phục sự thông minh tài trí của mình, may mắn hồi nãy không nói ra suy nghĩ trong lòng. Sau đó đi cùng Văn lão gia, vào bên trong, gặp Văn công tử.

Văn công tử quả nhiên là mất thần trí, ánh mắt ngây dại, vừa nhìn là thấy không bình thường, đối với người xung quanh cũng không hề phản ứng. Văn lão gia đi lên, nhẹ giọng nói chuyện với gã: "A Tân, là cha đây, hôm nay ngươi có nhận ra ta không?"

Văn công tử ngơ ngác nói: "Cha?" Sau đó bỗng nhiên chụp lấy vạt áo Văn lão gia, kêu to: "Cha! Có quỷ á! Có quỷ á! Cứu ta!!!"

Vài gia phó tới, mới có thể khống chế được người nọ, hai người theo Văn lão gia đi ra, thấy sắc mặt Văn lão gia khổ sở, nghe ông nói: "Trên trấn có con của hai ba hộ gia đình, được thả ra, đều là bộ dạng này, ta cảm thấy có sự kỳ lạ, mới cầu cứu tới Vân Thâm Bất Tri Xứ, nếu hai vị tiên sư có cách, xin hãy cứu con ta đi".

Lam Vong Cơ hành lễ với ông, nói: "Đương nhiên sẽ cố gắng hết sức".

Nguỵ Vô Tiện lại hỏi: "Văn lão gia, con trai ngươi mất tích như thế nào, trở về như thế nào, kể cho chúng ta nghe một chút".

Hoá ra Văn công tử là người thích hoa tửu (rượu và gái), ỷ mình dung mạo bình thường, cho dù khắp đường không có một nam nhân nào dám ra cửa, gã cũng không sợ hãi, tiếp tục đi ăn chơi đàng điếm, sau đó một buổi tối nọ, gã đi ra ngoài và không thấy về nữa. Mất tích hơn nửa tháng, báo quan, quan phủ làm cách nào cũng tìm không ra, một hôm nọ lúc nửa đêm, người gõ mõ cầm canh bỗng nhiên phát hiện gã bị vứt trên đường cái, bởi vì Văn gia là thân hào ở địa phương, mà Văn công tử này lại có tiếng phong lưu, nên người gõ mõ nhận ra ngay, vội vàng đem gã trở về. Khi trở về chính là dáng vẻ mất trí này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play