Nguyệt Hạ chuyển sang Tẩy Ngô cung.
Tư Mạn sức khỏe chuyển biến xấu, ngày càng hôn mê sâu, vết thương cứ đôi lúc lại chảy máu ướt đẫm y phục, không thể cầm lại hoàn toàn được.
Nguyệt Hạ thấy vết thương của thượng quan quá nghiêm trọng, biết không thể đôi ba ngày là có thể trở về, mà ở ngoài cung hay những cung bên cạnh thì việc chăm sóc Tư Mạn sẽ vô cùng bất tiện, nên nàng đành sống ngay trong Tẩy Ngô cung, chuẩn bị một chiếc giường và một cái chăn nhỏ, gần ngay giường của Tư Mạn.
Từ ngày chuyển tới, ngày nào nàng cũng túc trực bên cạnh Tư Mạn không rời nửa bước, có lúc còn bỏ cả bữa để chăm sóc chàng. Khi thấy vết thương hở ra, nàng vội băng bó lại để chàng không bị mất nhiều máu, thấy mồ hôi chảy, nàng cũng lau sạch cho chàng, rồi tự tay bón thuốc cho chàng.
Một tháng trôi qua, Tư Mạn vẫn hôn mê bất tỉnh, nhưng sắc mặt cũng không còn nhợt nhạt như trước nữa, sức khỏe cũng đang chuyển biến theo hướng tốt.
Thượng thần Tử Thiên và phu nhân Lạc Yên đều cảm thấy rất yên tâm khi để Nguyệt Hạ chăm sóc con trai.
Không lâu sau, vết thương cũng không còn chảy máu thường xuyên như trước nữa, thay vào đó là dần dần lành lại.
Buổi tối hôm ấy, Nguyệt Hạ đang ngủ, nàng nghe thoang thoảng có tiếng ai gọi nên bừng tỉnh giấc, thì ra Tư Mạn đang cất giọng yếu ớt nói: Nước, nước.
Nguyệt Hạ vui mừng chạy tới, ghé sát tai lắng nghe xem chàng nói gì. Rồi nàng chạy vội đi kêu người truyền thái y, còn nàng đi lấy nước cho Tư Mạn.
Thái y vào chẩn bệnh, quả nhiên biến chuyển rõ rệt, chàng có thể khỏe lại sau một thời gian ngắn nữa. Mọi người ở đó nghe đều rất vui mừng, Thiên đế cũng có mặt và dành lời khen ngợi cho Nguyệt Hạ:.
Truyện Teen Hay- Ái nữ của Đông Phương quả nhiên lại có tài y thuật cao như vậy, nhờ khanh mà bệnh của thượng quan Tư Mạn mới có thể chuyển biến nhanh tới vậy.
- Tiểu nữ không dám, đây vốn dĩ là một chuyện tiểu nữ nên làm.
Tối hôm ấy, Tư Mạn đã có thể hoàn toàn tỉnh táo, đôi mắt chàng cũng không còn lờ đờ mông lung như ban nãy, chàng nhìn thấy Nguyệt Hạ ngồi bên cạnh đang nhìn chằm chằm chàng, không hiểu sao trái tim lại đập nhanh như vậy, khiến vết thương lại bị ảnh hưởng khiến chàng cảm thấy khó chịu vô cùng, Nguyệt Hạ tới gần ngồi cạnh chàng, đặt tay lên lồng ngực của chàng:
- Thượng quan xin thứ tội, nhưng ngài không được kích động bây giờ, nếu không sẽ ảnh hưởng xấu tới sức khỏe.
- Sao công chúa lại..
- Thượng quan là vì cha ta mà bị thương, về tình về lí, ta nên là người chăm sóc thượng quan để ngài mong chóng khỏe lại.
- Ta khỏe lại nhanh như vậy đều là do công chúa chăm sóc chu đáo, đa tạ. Công chúa đỡ ta dậy được không?
Nguyệt Hạ đỡ Tư Mạn ngồi dậy, rồi chàng thoáng nghĩ ra một ý trong đầu: Bệnh thì cũng bệnh rồi, nàng ấy lại là nữ nhân trong lòng ta, chi bằng dùng lần bệnh này để khiến nàng ấy rung động.
Tư Mạn thấy kế này có vẻ ổn thỏa, nên dù cơ thể có thoải mái khá nhiều cũng giả vờ trở nên yếu ớt. Chàng lấy tay sờ lên vết thương:
- Hình như vết thương của ta lại bị ảnh hưởng rồi.
- Để ta gọi thái y.
- Không cần gọi thái y. Công chúa xem cho ta là được rồi, không phải khi nãy cô cũng làm rồi sao?
- Làm rồi?
- Phải, cô đã đặt tay vết thương của ta khi ta mới tỉnh lại, giờ chỉ là xem qua chút thôi, cô cũng ngại sao?
- Không, ta không có ý đó, chỉ là, thượng quan ngài, y phục như vậy sao ta có thể?
- Được, ta cởi ra.
Tư Mạn cởi y phục ra, Nguyệt Hạ mặt đã đỏ hết lên, không dám quay lại nhìn, đừng nói tới sờ tay lên vết thương:
- Cô xem đi.
- Ta, ta..
Thấy Nguyệt Hạ không dám quay lại, Tư Mạn kéo tay nàng khiến nàng giật mình ngã xuống, chàng cũng nhanh tay giữ được nàng để nàng không bị ngã, cuối cùng nàng lại đè vào đúng vết thương của Tư Mạn.
Nàng vội vã ngồi dậy rồi xem lại vết thương cho Tư Mạn:
- Là ta bất cẩn, ta xin lỗi.
- Giờ cô đã có thể xem vết thương cho ta chưa? Cô lại vừa làm nó tăng thêm một phần đau đớn rồi, Đông Phương thượng thần bảo con gái ngài sang chăm sóc người bệnh là phải trốn tránh sao?
- Không phải, ta xem ngay đây.
Nguyệt Hạ từ từ đặt tay lên vết thương của Tư Mạn, nàng nhíu mày vì vết thương quá sâu, nếu hoàn toàn hồi phục cũng sẽ để lại sẹo rất lớn, nàng ghé sát lại, thổi nhẹ qua vết thương, Tư Mạn nhắm mắt lại, nhịp tâm đập loạn không thể bình tĩnh nổi:
- Thượng quan, ngài lại đau rồi đúng không, ta nghe rõ nhịp tim của ngài đập nhanh quá?
- Phải.. phải, rất đau, cô thổi tiếp đi, ta thấy đỡ hơn rồi đó.
Cứ như thế, nàng ghé sát người của Tư Mạn, từng hơi thở, từng cảm giác vết thương đang được nữ nhân mà mình đem lòng mến mộ xoa đều rõ mồn một, như một cơn mộng, một cơn mộng mà chàng không muốn tỉnh lại.