Căn lều đã được Tư Mạn dựng ra sẵn, đầy đủ tiện nghi để đón A Nhạn về. Có điều, nàng nhút nhát hơn trước nhiều, hơn nữa, còn cố gắng giữ khoảng cách với Tư Mạn nhất có thể. Về tới nhà, Tư Mạn mới giới thiệu tên mình cho A Nhạn:
- Ta tên Tư Mạn, sau này không cần gọi là công tử gì hết, nàng chỉ cần gọi tên ta là được.
- Tiểu nữ đâu dám.
- Ta cho phép.
A Nhạn bỏ đi làm bánh, mặc cho Tư Mạn có cố gắng gần gũi với nàng bao nhiêu, nàng lại tùy cơ mà xa lánh. Có phải do lòng nàng vẫn còn đau đớn, vẫn còn hận chàng chăng? Hay nàng thật sư không muốn sống cùng chàng.
Tư Mạn dùng bánh và trà, nhâm nhi từng miếng, thưởng thức từng vị ngọt của bánh, vị thanh mát của trà, rồi nói với A Nhạn:
- Nàng biết không, trước đây cũng có một người từng làm cho ta ăn món bánh này, vị bánh của nàng ấy thật sự không thể nhầm lẫn vào đâu được.
- Tiểu nữ ngu muội, bánh có phải không được ngon không?
- Không, bánh rất ngon, hơn nữa, còn rất giống với vị của nàng ấy làm, thật sự rất giống.
- Đa tạ công tử đã khen.
- Ta đã nói nàng không cần gọi ta là công tử, gọi Tư Mạn được rồi.
- Được, Tư.. Tư Mạn.
Chàng mỉm cười rồi tiếp tục ăn bánh, thỉnh thoảng ánh mắt lại liếc nhìn A Nhạn.
Tối hôm ấy, A Nhạn muốn mượn một cái chăn để xuống đất nằm, nhưng Tư Mạn đã từ chối, chàng nhất quyết bắt A Nhạn lên giường ngủ, còn chàng ngủ dưới đất. Nói mãi, cuối cùng A Nhạn cũng gật đầu miễn cưỡng mà đồng ý.
Nàng ngủ rồi, Tư Mạn vẫn trằn trọc không nguôi, chàng quay sang phía A Nhạn, đầu gối lên tay, lòng chàng thấp thỏm không yên: Nếu nàng nhớ lại, không biết nàng sẽ đau đớn thế nào? Ta nói sẽ bù đắp cho nàng, nhưng ta biết dù có làm thế nào cũng không thể hoàn trả nàng những đau khổ mà ta gây ra. Nàng có thể đã quên, nhưng trong tiềm thức có lẽ vẫn nhắc nhở nàng rằng đừng lên có bất kì dây dưa gì với ta nữa. Có điều nàng yên tâm, ta sẽ cố gắng làm tất cả mọi thứ có thể để bù đắp cho nàng, cho dù có dùng cả đời, hay cả kiếp, ta cũng nguyện ý. Nếu khi nàng nhớ lại, nàng có hận ta, ta cũng không oán trách, ta sẽ buông tha cho nàng, còn ta sẽ âm thầm bảo vệ nàng.
Đêm ấy trôi qua thật nhanh, sáng sớm, A Nhạn đã tỉnh dậy, đi chuẩn bị bữa sáng cho Tư Mạn, thấy chàng ngủ say như vậy, nàng không lỡ đánh thức chàng.
Một lúc sau Tư Mạn tỉnh giấc, thấy A Nhạn đã dọn sẵn đồ ăn lên bàn, chàng mới bất ngờ gọi:
- A Nhạn, sao nàng dậy sớm quá vậy?
- Ngài mau dậy ăn sáng đi, A Nhạn dậy sớm cũng quen rồi, hơn nữa có chút lạ giường nên..
Tư Mạn đi rửa mặt, rồi chàng đi vào ăn sáng. Thấy A Nhạn vẫn đứng nhìn chàng ăn, chàng kêu nàng ngồi xuống ăn cùng chàng. Tư Mạn quan tâm A Nhạn từng chút, gắp thức ăn cho nàng, rồi kêu nàng ăn nhiều để bồi bổ.
Từng khoảnh khắc ở bên nàng, Tư Mạn đều ghi đậm trong tim, luôn trân trọng từng phút giây một. Chàng luôn cố dành những điều tốt nhất cho nàng, quan tâm nàng từng chút.
Một tháng sau.
Lúc Tư Mạn đang dùng bữa trưa, đột nhiên có một bức thư gửi tới, là lệnh của Thiên đế yêu cầu chàng phải lập tức trở về.
Chàng kêu A Nhạn trông chừng nhà, rồi tạo kết giới để bảo vệ nàng, còn chàng trở về để phụng mệnh.
Tại Cửu Tiêu Vân điện, Thiên đế đã chờ sẵn, vừa thấy chàng, người đã vội nói:
- Ngươi xuống nhân gian lâu như vậy, ngươi có biết thần tiên hạ phàm sẽ vi phạm thiên quy hay không?
- Thần biết.
- Vậy tại sao ngươi vẫn làm?
- Vì Nguyệt Hạ ở đó.
- Cái gì? Bạch Nguyệt Hạ.. còn sống?
- Đúng, năm ấy Đông Phương thượng thần đã dùng bí thuật để triệu hồi linh hồn của nàng, chỉ là nàng có được hồi sinh, nhưng kí ức lại hoàn toàn biến mất.
- Hèn gì ngươi thà chống lại thiên quy cũng phải ở lại đó, nhưng nếu ngươi còn ở thêm, ngươi sẽ bị phản phệ phép thuật, rất nguy hiểm.
- Vậy xin Thiên đế cho thần tới Bách Lôi Phong để trút bỏ linh lực, cho thần chính thức trở thành một phàm nhân.
- Ngươi bị tình yêu làm cho mù quáng rồi sao? Ngươi là trọng thần mà ta trọng dụng nhất, ngươi không thể làm vậy, mà cho dù ngươi có tới đó, ngươi có chịu được bốn mươi chín đạo thiên lôi không? Còn cả lúc dùng bảo kiếm để gột xương cốt, ngươi làm sao có thể? Trước nay Thiên giới chỉ có một người, đó là Hồ Tử Thiên cha ngươi, hắn chịu tới hơn bảy mươi đạo, nhưng vẫn chưa dùng tới bảo kiếm, nếu giờ ngươi dùng, ngươi sẽ..
- Thần thà chịu xương cốt đau đớn, còn hơn trái tim ngày ngày giằng xé, có lỗi với nàng. Chỉ cần có thể bù đắp cho nàng, chuyện gì thần cũng có thể, xin Thiên đế cho thần lập tức tới Bách Lôi Phong.
- Ngươi..
- Xin người đừng tức giận, thần thật sự không còn cách nào khác cả.
- Được, tâm ý ngươi đã quyết, ta vốn không thể làm gì. Ngươi đúng là ngốc giống cha ngươi, nguyện đánh đổi mạng sống vì một nữ nhân.
Tư Mạn đứng dậy, đi tới Bách Lôi Phong. Cha của chàng trước nay đã từng chịu hơn bảy mươi đạo thiên lôi, suýt thì mất mạng, nhưng còn bảo kiếm gột xương cốt, vốn dĩ đã đau đớn gấp vạn lần, Tư Mạn đã chịu thiên lôi đánh rồi, sao có thể chịu nỗi đau do bảo kiếm gây ra nữa.
Chàng tới gặp quân lính, có hai vị thiên quân đứng sẵn ở đó để hành hình, họ vốn nghĩ chàng tới để có công sự, ai ngờ chính chàng lại là người mà họ phải ra tay động thủ. Họ vốn rất kính trọng Tư Mạn, nay lại ra tay với chàng như vậy, họ thật sự không nỡ.
Tư Mạn cố gắng thuyết phục họ, để họ gọi thiên lôi sấm sét, chuẩn bị hành hình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT