Chàng đau đớn tới nỗi không thể đứng vững, nước mắt cứ tuôn mặc cho chàng đã trấn an bản thân, cố gắng nhắc nhở rằng chính nàng là người đã giết cha mẹ mình, chính nàng là người khiến cho mình nhà tan cửa nát, đã phản bội mình, hà cớ phải đau lòng như thế?
Cẩm Tú xuất hiện, ôm chàng từ phía sau, giọng nhẹ nhàng nói:
- Ta biết chàng còn vương vấn tỷ ấy, nhưng chàng đã nói sẽ chịu trách nhiệm với ta, chàng nên quyên tỷ ấy đi.
Tư Mạn gạt tay Cẩm Tú ra khỏi người mình, quay lại nói dứt khoát với cô:
- Chúng ta trước nay như thế nào, sau này cũng như vậy. Muội là người ở bên ta từ nhỏ, muội hiểu ta nhất, trong lòng Tư Mạn, muội mãi mãi là người muội muội mà ta yêu thương nhất, chúng ta, chỉ có thể dừng lại ở đó.
Nói xong, chàng bỏ đi. Cẩm Tú tức giận, cô ta ném cả bình hoa xuống đất, đập phá mọi thứ trong phòng. Từ lúc có được Tư Mạn, cô ta như biến thành người khác vậy, trầm tính hơn nhưng lại nham hiểm hơn, rất đáng sợ.
Đột nhiên lúc ấy, một cung nữ xuất hiện, hành động mờ ám, Cẩm Tú kéo nhanh cô ta vào phòng rồi đóng cửa lại. Tư Mạn lúc rời đi thì thấy một cung nữ lén lút đi vào Tẩy Ngô cung, nhìn lại rất giống với cung nữ đêm hôm ấy lúc cha mẹ chàng mất, cô ta đã chạy ra tố cáo Nguyệt Hạ, vì nghi ngờ nên đi theo cô ta.
Trong phòng, Cẩm Tú liên tục tát nhiều phát vào mặt cung nữ ấy, rồi quát mắng cô ta:
- Ta bảo ngươi thế nào? Tìm một chỗ khuất rồi cút đi, ngươi còn tới đây làm gì?
- Tiểu nữ không chịu được nữa. Cứ mỗi đêm nhắm mắt đi ngủ, linh hồn của những người đó cứ hiện về đòi mạng, ta sợ lắm.
- Đồ ngu, đó chỉ là giấc mộng thôi, như vậy cũng khiến ngươi tìm tới đây sao?
- Người bảo ta giết chết họ ở Trường Lưu cung là ngươi, ngươi còn ở đây trách mắng ta. Nếu không phải hôm đó ngươi hóa thành Nguyệt Hạ công chúa để giết hại hai vị thượng thần, cô ấy cũng đâu có chết oan như vậy, lương tâm ngươi còn không cắn rứt, ngươi còn nhục mạ ta?
- Đồ cung nữ thấp hèn, lại dám ăn nói với ta như vậy, ngươi đi chết cùng họ luôn đi.
Tư Mạn ở bên ngoài nghe được, chàng hối hận vô cùng vì đã nghĩ oan cho Nguyệt Hạ, lại không ngờ rằng người sư muội mà chàng luôn yêu thương lại có thể đối xử với chàng như vậy. Lúc cô ta định ra tay xử luôn cung nữ kia, chàng đập cửa xông vào. Cẩm Tú hoảng hốt, cố gắng tỏ ra bình tĩnh rồi tới chỗ Tư Mạn:
- Chẳng phải huynh vừa rời đi sao? Sao giờ lại?
Tư Mạn không nói gì, nhìn Cẩm Tú với ánh mắt đầy căm hận rồi cho cô ta một cái tát trời giáng:
- Thứ dơ bẩn, tới giờ ngươi còn diễn được nữa?
- Huynh nói gì ta không hiểu?
- Giết chết cha mẹ ta, diệt khẩu người của Trường Lưu cung, tạo ra bằng chứng giả để hại Nguyệt Hạ, trong lòng ngươi không phải biết rất rõ à?
- Không phải, huynh nghe ta giải thích, cô ta chỉ nói dối, cô, cô mau nói sự thật đi, đừng để Tư Mạn hiểu lầm ta.
Tư Mạn cắt lời Cẩm Tú, ép cung nữ kia phải nói ra sự thật, sẽ tha cho một con đường sống, nếu không, ngay cả mạng của gia đình cũng không giữ được Cô ta sợ hãi, quyết định nói ra sự thật:
- Thượng quan, ngài thật sự đã nghĩ oan cho Nguyệt Hạ công chúa. Tối hôm ấy, Cẩm Tú tới Trường Lưu cung, gọi thần ra và nói chỉ cần hợp tác với cô ta, nhất định sẽ được lợi, hơn nữa còn cho báu vật, cho cả gia đình sống cuộc sống an nhàn. Cô ta hóa thành hình dáng của Nguyệt Hạ công chúa, dùng Băng Tuyết Cầu trộm được để ra tay sát hại họ, cả chữ viết trên mặt đất, cũng là cô ta dở trò đê tiện. Cẩm Tú uy hiếp thần, nếu không làm, nhất định sẽ bị giết chết, còn lấy cha mẹ thần ra uy hiếp, thần đúng là ngàn vạn lần đều sai, thần xin chịu tội.
- Ngươi nói láo!
Cẩm Tú hét lên rồi rút kiếm đâm chết cung nữ kia, Tư Mạn tức giận, nhìn cô ta với ánh mắt đầy oán hận, chàng nói:
- Cha mẹ ta có tội tình gì, Nguyệt Hạ đắc tội gì với ngươi? Sao ngươi có thể ra tay tàn độc như vậy?
- Tàn độc? Ta ở bên huynh bao nhiêu năm, tình ý của ta, huynh còn chưa hiểu, giờ lại xuất hiện thêm nữ nhân khác, huynh nghĩ ta có thể can tâm để cô ta cướp huynh đi? Chỉ có cha mẹ huynh mới giúp ta có được huynh, hi sinh mạng một chút cũng đáng thôi.
- Ta nói ngươi biết, cả đời này, ngươi cũng sẽ không bao giờ có được trái tim của ta đâu. Ta sẽ đi xin Thiên đế hủy hôn.
Tư Mạn bỏ đi thì bị Cẩm Tú uy hiếp:
- Huynh dám? Nếu ta nói cho người biết huynh đã làm nhục ta, giờ lại muốn vứt bỏ, huynh nghĩ người sẽ nghĩ thế nào?
- Ngươi?
- Đã đến lúc này, ta cũng chẳng cần giấu diễm gì hết. Hôm ấy, đúng là ta đã biến thành Bạch Nguyệt Hạ, nhân lúc huynh say rồi biến huynh thành người của ta, nhưng huynh cũng đâu nhớ lúc say mình đã làm gì?
- Đồ vô sỉ, ta không thể ngờ trước nay lại có thể tin tưởng yêu thương ngươi tới vậy?
- Là do huynh tự chuốc lấy. Bạch Nguyệt Hạ chết rồi, chắc chắn ở dưới Hoàng Tuyền cô ta vẫn sẽ hận huynh, hận đến tận xương tủy, huynh cứ ôm sự hối hận của mình tới cuối đời đi.
Tư Mạn chỉ đành ngậm đắng cay vào tim, từ từ bước đi. Trong đầu chỉ toàn là Nguyệt Hạ, là chàng nghĩ oan cho nàng. Chàng đã hứa sẽ tin tưởng nàng, sẽ bảo vệ nàng, vậy mà lúc nàng giải thích chàng lại chẳng chịu nghe lọt đến một câu, giờ nàng đi rồi, sao chàng có thể bù đắp được đây? Là chàng đã đẩy nàng vào chỗ chết, là chàng đã khiến nàng ôm hận xuống Hoàng Tuyền, khiến trái tim nàng tan vỡ. Ngàn vạn lần đều là chàng có lỗi với nàng, nhưng chàng sẽ quyết không lấy kẻ thù giết cha mẹ, kể cả có đánh đổi cả mạng cũng không thể chung sống với một con người lòng lang dạ sói như vậy được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT