Chuyện động trời tới tai Thiên Đế, người vô cùng tức giận, lệnh cho quân lính áp giải Nguyệt Hạ lên Cửu Tiêu Vân điện, đồng thời bắt cha nàng là Đông Phương thượng thần lên để tra hỏi.

Tử Thiên dù sao cũng là thượng thần vô cùng tài giỏi, sự mất mát lớn như vậy, sao có thể xem nhẹ, hơn thế, chuyện này còn liên quan tới Đông Phương thượng thần - người trí dũng song toàn, cần phải điều tra cẩn thận.

Nguyệt Hạ bị điều lên, Tư Mạn cũng đứng ở đó. Chàng còn thậm chí không liếc nhìn nàng một cái, nếu có cũng chỉ là những cái nhìn đầy oán hận, đầy sát khí:

- Nói, hai ngươi có liên quan tới cái chết của Tử Thiên và phu nhân hắn không?

Đông Phương thượng thần vội vàng giải thích:

- Không, thật sự không có, chuyện này nhất định người phải điều tra thật rõ, không thể để ái nữ của thần mang tội danh giết người như vậy được.

- Vậy còn Băng Tuyết Cầu có phải vũ khí riêng của con gái ngươi không? Còn có chữ Nguyệt Hạ viết bằng máu trên mặt đất, hơn nữa chính thượng quan Tư Mạn cũng đã khẳng định đó chính là chữ viết của cha hắn, còn cả cung nữ tận mắt chứng kiến ái nữ của ngươi giết hại hai người họ, chẳng lẽ cũng là giả?

- Thật sự không phải. Ái nữ của thần trước nay hiền lành thục đức, con bé thậm chí còn không dám giết hại một con kiến, sao có thể làm ra chuyện tày trời này được. Đông Phương thần xin lấy tính mạng ra đảm bảo, Nguyệt Hạ thật sự không có liên quan tới chuyện này.

Tư Mạn đứng đó, trong lòng nóng như lửa đốt, từng chữ mà Đông Phương nói chàng đều bỏ ngoài tai, không tin lấy một chữ. Chờ ông nói xong, chàng mới dò hỏi:

- Vậy lời ngươi nói với cô ta lúc ở Đông Phương cung, ngươi nói sẽ cho cha ta một bài học, vậy nếu đây không phải thủ đoạn của ngươi, ngươi còn nghĩ sẽ đổ lỗi cho ai?

- Đúng là lúc đấy ta có tức giận, nhưng ba ngày sau đó chưa từng đặt chân sang Trường Lưu cung, sao ta có thể?

- Cứ cho là ngươi không tới, vậy cô ta có tới không?

- Nguyệt Hạ, con mau giải thích với Thiên đế đi, mau nói rõ mọi chuyện để người biết chân tướng, có lẽ con sẽ được minh oan, mau nói đi.

Nguyệt Hạ im lặng một lúc, rồi ngước lên nhìn Tư Mạn. Ánh mắt nàng đầy đau đớn, mắt đỏ hết lên vì khóc nhiều. Chỉ cần nàng nhìn lên, nước mắt như sắp trực trào ra ngoài, không thể kiềm nén, nàng nói trong sự mệt mỏi, giọng nói nặng nề, muốn từ bỏ mọi thứ:

- Con không có gì để nói.

- Nguyệt Hạ, con bị hành hạ đến điên rồi sao. Việc mình không hề làm, sao lại không có gì để nói?

- Con mệt rồi, con không có gì để nói nữa. Nếu đã không ai tin, đặc biệt là người mình đặt hết niềm tin lại không nghe lọt một chút nào, con đâu cần thiết phải giải thích nữa.

- Con đừng yếu đuối như vậy, nếu con không giải thích, hình phạt sát hại thượng thần sẽ rất đau đớn, con biết không?

- Con biết, con biết rất rõ, con nguyện chịu phạt.

Tư Mạn vô cùng bất ngờ khi Nguyệt Hạ nói vậy, nhưng trái tim chàng đã nguội lạnh, tuy rằng còn yêu, nhưng chàng lại biến chúng thành nỗi hận thù, dồn nàng vào bước đường cùng, chàng nói với Thiên đế:

- Thưa Thiên đế, cha mẹ thần lúc còn trẻ dốc hết sức lực hi sinh vì Thiên giới, nay chết không toàn thây, thần hận không thể tự tay giết chết kẻ gây ra chuyện này. Báo thù cho phụ mẫu là chuyện thần nhất định sẽ làm, nhưng nay có lẽ đành theo luật quả Thiên giới.

- Được, nếu đã như vậy, ta nhất định sẽ cho khanh một câu trả lời đích đáng. Người đâu, dẫn Bạch Nguyệt Hạ vào Hỏa Ngục Sa, thả ác thú vào đó, để cô ta vượt qua mười ba tầng của ngục, xưa nay chưa từng ai có thể vượt qua được đến tầng thứ năm, để cô ta chết không toàn thây, coi như an ủi cho linh hồn của Hồ Tử Thiên và Mộng Lạc Yên.

Đông Phương thượng thần nghe thấy, khóc lóc van xin cho con gái:

- Không được, ái nữ của thần thân thể yếu đuối, không thể chịu hình phạt tàn khốc như vậy, xin người khai ân.

- Khai ân? Vậy mạng của Tử Thiên và phu nhân hắn ai sẽ chịu? Hạ lệnh nhốt Bạch Đông Phương vào Đông Phương cung, khi nào Bạch Nguyệt Hạ chết sẽ mang tro cốt đến trước mặt hắn, để hắn nếm thử nỗi đau một lần.

Quân lính mang Nguyệt Hạ đi, lướt qua mặt Tư Mạn, nhưng chàng lại quay mặt đi, mặc cho nàng bị đưa vào chỗ chết. Đông Phương tức giận, mắng chửi Tư Mạn:

- Ngươi là đồ khốn, con gái ta yêu ngươi như vậy. Lúc ngươi bị thương, nó ngày đêm trông coi, chăm sóc ngươi khỏe bệnh, lúc ngươi chỉ vì mấy thứ rượu ngu xuẩn mà hôn mê, nó còn đến hỏi ta làm cách nào để cho ngươi tỉnh lại. Nó không can tâm để ngươi chịu phạt, một thân một mình đi tới Ma giới đầy yêu ma quỷ quái, không có lấy một chút phép thuật, nó vẫn liều mạng tới hái Tửu Sinh Dược để giải rượu cho ngươi, nó cược cả tính mạng chỉ vì sự ngu xuẩn dại dột của ngươi, ngươi lại đi đẩy con bé vào chỗ chết, đúng là đồ vong ơn bội nghĩa, ngươi sẽ phải hối hận. Ta thật ngu ngốc khi đồng ý gả nó cho ngươi, nếu không không biết nó sẽ phải đau khổ thế nào nữa, đồ cầm thú.

Tư Mạn chỉ nắm chặt tay lại, không đáp lại đến một lời, chàng im lặng nhìn Nguyệt Hạ bước đi, nhìn Đông Phương thượng thần nguyền rủa như vậy, trong lòng chắc chắn không dễ chịu chút nào.

Chàng trở về Tẩy Ngô cung, lấy Bách Hoa Lộ trong tủ ra để giải sầu, nhưng khi nhìn bình rượu, chàng lại nhớ tới lời mình hứa với Nguyệt Hạ trước đây:

- Ta hứa từ giờ sẽ không đụng vào một giọt rượu Bách Hoa Lộ nào nữa, cũng không bao giờ để nàng bị thương, không để nàng mất một giọt máu nào hết.

Vậy mà cuối cùng chàng không thể giữ lời hứa được nữa, chàng cứ thế uống, uống đến thân hồn điên đảo, rồi lại ngồi lẩm bẩm một mình:

- Tại sao? Tại sao lại là nàng? Tại sao nàng đối xử với ta như vậy?

Chàng uống tới nỗi nhìn mọi thứ xung quanh cứ mờ mờ ảo ảo, quay tròn, chàng không thể đứng vững được, chàng đập tan bình rượu rồi hét lên:

- Cha, mẹ, hai người mau nói con biết không phải nàng làm đi, con thật sự không muốn tin, nhưng mọi thứ trước mắt rõ ràng như vậy, con không thể không báo thù cho hai người, con đau lắm, nhưng đành phải mạnh mẽ để đoạn tuyệt, không thể yếu lòng được.

Chàng nằm nhoài dưới đất, mắt lờ đờ như muốn ngủ, muốn thật say để quên hết đau khổ.

Cẩm Tú tới, thấy chàng nằm ra đất như vậy, cô ta vội vàng vào gọi chàng:

- Sư huynh, huynh sao vậy? Huynh đừng như thế, nếu cha mẹ huynh biết, họ sẽ đau khổ lắm.

Có lẽ vì thần trí không ổn định, Tư Mạn nhìn đâu cũng thấy hình bóng của Nguyệt Hạ, kể cả nhìn Cẩm Tú, chàng cũng không thể nhìn rõ được cô ấy, ngược lại lại tưởng là Nguyệt Hạ tới tìm mình, chàng đẩy cô ấy ra:

- Nàng mau cút đi, là nàng giết cha mẹ ta, nàng còn mặt mũi tới đây?

- Huynh nói gì vậy? Ta không có, huynh say rồi, mau lên giường nghỉ đi.

- Tại sao lúc ở Cửu Tiêu Vân điện nàng không giải thích, tại sao?

- Sư huynh! Huynh say rồi!

- Ta không say, ta đã từng nói, nếu sau này nàng chọc giận ta, nhất định ta sẽ bắt nàng phải trả giá, nàng.. nàng!

Tư Mạn nói không rõ, Cẩm Tú cũng biết mình đã bị hiểu lầm thành Nguyệt Hạ, nên biến thành hình dáng của nàng để che mắt Tư Mạn:

- Chàng nói chàng tin ta, chàng lại hại ta thành như vậy, nên chịu trách nhiệm đi chứ?

Cẩm Tú nhào đến hôn Tư Mạn, chàng vẫn không biết gì, nên ôm lấy Cẩm Tú, hôn cô ta sâu đậm, đứng lên ôm hôn cô ta, rồi ẩm cô ta lên giường, chàng cứ thế hôn Cẩm Tú tới tấp, hết lên miệng, rồi lên trán, lên má, cởi y phục của cô ta, vứt sang một bên, cả xiêm y mỏng manh cũng thấy vướng, chàng cũng tiện tay vứt nốt xuống, rồi đẩy Cẩm Tú xuống giường, cười với cô ta, lấy tay vén lọn tóc còn vướng trên mặt, trong đầu vẫn nghĩ mình đang nhìn thấy Nguyệt Hạ.

Cẩm Tú được thế làm càn, ôm Tư Mạn rồi để chàng ngày càng tiến tới, không biết điểm dừng. Đến y phục của mình chàng còn thấy vướng, ném hết sang một bên, Cẩm Tú chỉ biết nhắm mắt mà tận hưởng phút giây cô ta mong chờ đã lâu, dù là lúc Tư Mạn không tỉnh táo, cũng muốn có được sự ưu ái của chàng. Một lúc sau, Tư Mạn ngủ mất, Cẩm Tú gọi thế nào chàng cũng không tỉnh, cô ta biết chàng đã hôn mê khi uống Bách Hoa Lộ, nên cố ý ôm lấy chàng, rồi tận hưởng nốt đêm ấy. Chàng không biết rằng trong khi chàng đang qua lại với một nữ nhân khác thì người chàng yêu sắp phải đi tới bờ sinh tử, có lẽ sẽ không bao giờ gặp chàng nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play