Trong lúc chờ đóng gói, Kiều Ân cảm thấy trong cửa hàng quá ngột ngạt, nên đi ra ngoài cúi đầu chơi điện thoại.
Vừa chờ, vừa xem giá cổ phiếu tăng giảm.
Cô vừa mới mở điện thoại, còn chưa kịp nhìn.
Có một giọng nói ở phía bên kia đột nhiên gọi tên cô.
"Kiều Ân?
Kiều Ân ngẩng đầu, liền nhìn thấy có một lão phu nhân mặc trang phục truyền thống được người khác dìu đứng cách đó không xa, mái tóc đã gần bạc trắng, khuôn mặt thoạt nhìn rất hiền ái.
Cô nhớ rồi.
Thẩm Hạ Vân, cô đã gặp qua người này.
Lúc ấy còn tặng cô một cái vòng ngọc, cô đặt ở trong ngăn kéo chưa dùng tới.
Mấy ngày trước cô cũng nhận được thiệp sinh nhật từ Thẩm gia.
Nếu là trưởng bối lại quen biết, Kiều Ân lễ phép cất điện thoại, đứng thẳng.
"Bà Thẩm, xin chào."
"Đã lâu không gặp, Ân Ân vẫn xinh đẹp như vậy."
Thẩm Hạ Vân cười ha hả kéo tay cô vỗ vỗ, chủ động nói:
"Ân Ân, cháu đang rảnh sao? Thuận tiện, có một quán cà phê ở phía trước, cháu có muốn uống một ly không? Bà có chuyện muốn nói với cháu.
Bên cạnh bà là một chàng trai trẻ tuổi, khuôn mặt tuấn lãng, đường nét trên khuôn mặt đều nhìn ra được anh ta là người của Thẩm gia.
Rất thân thiết với Thẩm Hạ Vân, đang dùng ánh mắt tò mò đánh giá Kiều Ân.
Nữ sinh này rất xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, mặc áo hoodie, da rất trắng, cánh tay kẹp một cái nẹp cố định, tay trái đút túi.
Bà biết một cô gái như vậy từ khi nào vậy?
Đường Kỳ có chút kinh ngạc, bởi vì Kiều Ân không giống các thiên kim truyền thống trong ấn tượng của anh ta.
Bà nội anh ta tiếp xúc với các tầng lớp khác nhau, đều là thiên kim các gia tộc.
Cô gái trước mắt này toàn thân đều lộ ra vẻ dã tính, nhìn thế nào cũng không giống người trong một gia tộc.
Kiều Ân nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, còn cần thêm chút thời gian nữa là quẹt thẻ xong, liền hướng về phía bà Thẩm gật gật đầu:
"Được.
Quán cà phê nằm ngay cạnh quầy trang sức.
Cửa hàng này rất nổi tiếng, trước kia Kiều Ân thấy Tư Hạ từng tới đây, đồ ăn nhẹ của bọn họ bày biện rất đẹp, rất thích hợp để chụp ảnh.
Rất nhiều phu nhân thích đây bên này uống trà chiều, nói chuyện với nhau.
Kiều Ân tìm một chỗ ngồi xuống, chỉ gọi một ly nước trắng.
Thẩm Hạ Vân gọi hai tách cà phê, lại gọi thêm vài món ăn nhẹ đặc trưng trong cửa hàng, rồi trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ.
Thấy Kiều Ân chỉ cần một ly nước trắng, kinh ngạc hỏi:
"Ân Ân, cháu không uống cà phê sao? Hương vị cà phê thủ công ở đây cũng ổn, miễn cưỡng có thể uống được.
Kiều Ân uống một ngụm nước do nhân viên phục vụ đưa tới, tùy tiện trả lời:
"Tôi không thích đồ uống quá đắng.
Cà phê, trà sữa và các loại đồ uống khác, cô cũng không thích uống.
Uống vào ban đêm không ngủ được, ban ngày dạ dày còn cảm thấy khó chịu.
Vì vậy, cô hiếm khi chạm vào những loại loại đồ uống này.
Thẩm Hạ Vân lành nói:
"Thì ra là như vậy, sớm biết thì bà đã chọn chỗ khác.
Bên ngoài có một chỗ cũng không tệ, ngoại trừ cà phê còn có nước trái cây.
Đường Kỳ lúc này nhã nhặn lịch sự mở miệng:
"Bà nội, hay là chúng ta đổi quán khác?
"Cái này..."
Bà Thẩm ngẩng đầu, rõ ràng là quan sát ý biểu cảm của Kiều Ân.
Kiều Ân đang chờ lấy đồ đến bệnh viện thăm Kỳ Thần, chỉ là dành chút thời gian cùng bọn họ uống nước.
Nhìn đồng hồ, liền khéo léo cự tuyệt:
"Không cần, tôi cũng không thích uống gì, uống nước trắng là được rồi.
Cô buông ly xuống hỏi thẳng Thẩm Hạ Vân:
"Bà Thẩm tìm tôi có chuyện gì?
"Kỳ thật cũng không có chuyện gì."
Khuôn mặt hiền lành của bà Thẩm hơi lộ ra vẻ xấu hổ, nhìn cô nhẹ giọng nói:
"Là thế này, cháu cũng sắp thi đại học rồi, có trường nào muốn vào không? Cháu thấy trường Nhân Nghệ thế nào? Cháu có thích không? Nếu thích, trong tay bà có một danh ngạch bảo lãnh, thành tích của cháu cũng không kém, Nhân Nghệ cũng là một trường danh tiếng.
Phản ứng đầu tiên của Kiều Ân chính là híp mắt lại, không lập tức tỏ thái độ.
Quả nhiên, Thẩm Hạ Vân thấy cô không lên tiếng, lại lúng túng tiếp tục nói:
"Chỉ là bà muốn nhờ cháu một chuyện, chuyện Vân Ly ở trường cháu, cháu xem có thể bỏ qua được không.
Vân Ly quen Thẩm gia?
Kiều Ân có chút ngoài ý muốn.
"Làm thế nào để bỏ qua?
Thẩm Hạ Vân thở dài nói:
"Bà cũng không còn cách nào khác mới đến nhờ cháu! Nhớ lại, trước kia bố của Vân Ly đã giúp chồng bà đỡ một viên đạn, có thể nói bố cô ấy vì Thẩm gia mới qua đời sớm như vậy.
Nhà họ Thẩm chúng ta nợ cô ấy một ân tình! Mấy ngày trước mẹ cô ấy tìm tới bà, muốn xin ba ra mặt hòa giải.
Cô ấy biết mình đã làm sai, cháu xem chuyện này có thể chỉ xử phạt, đại sự hóa nhỏ hay không?
"Đương nhiên, bà biết trong chuyện này cháu đã chịu nhiều ủy khuất.
Chuyện lúc nãy bà nói là nghiêm túc, chỉ cần cháu đồng ý, bà cam đoan cháu có thể vào Nghệ Nhân.
Bà cho rằng Kiều Ân ít nhất phải suy nghĩ kỹ, không ngờ Kiều Ân trực tiếp trả lời:
"Tôi không có ý định học trường nghệ thuật.
Ý này chính là, không có ý định cho Thẩm gia chút mặt mũi trong chuyện của Vân Ly!
Thẩm Hạ Vân sắc mặt khẽ biến sắc.
Bà tự cho rằng Thẩm gia và Lâm giữa hai nhà đều không khác biệt nhau lắm, chỉ là so với Lâm gia nhà họ phát triển chậm hơn một chút.
Hai nhà bọn họ, đều là nhưng gia tộc đứng đầu thành phố.
Một trưởng bối như bà khúm núm như thế, mở miệng với vãn bối, Kiều Ân dù thế nào cũng nên để lại cho bà chút mặt mũi.
Kiều Ân:
"Thẩm Thanh Thanh là bạn tôi, ngày hôm đó nếu tôi chỉ thiếu chút may mắn thôi, bà Thẩm hôm nay sẽ không thể gặp tôi ở đây để nói chuyện.
Từ lầu tám rớt xuống một cái chén cũng có thể gây chết người, đừng nói một ống thép mấy chục cân.
Vân Ly là cố ý giết người.
"Tôi sẽ không tham gia vào quyết định của cảnh sát, đồng nghĩa tôi cũng sẽ không giúp cô ấy trong chuyện này.
Kiều Ân đứng dậy, lễ phép lại khách khí nói với Thẩm Hạ Vân đang ngồi tại chỗ:
"Cảm ơn bà Thẩm vì đã mời nước, nếu không có chuyện gì khác, tôi sẽ đi trước.
Thẩm Hạ Vân trơ mắt nhìn cô cầm lấy điện thoại không khách khí rời đi, tức giận đến môi cũng run rẩy, nhìn chằm chằm bóng lưng Kiều Ân.
...!Kiều Ân này!
Lại không cho bà chút mặt mũi!
.............
Kiều Ân đi ra ngoài, vừa đúng lúc lấy được trâm cài đã đóng gói xong.
Tầng hai là khu dành riêng cho nam giới, cô xách túi nghĩ đến đây liền dứt khoát đi dạo một vòng.
Tầng này chủ yếu là thương hiệu xa xỉ, Kiều Ân lắc lư đi một vòng, lại mua thêm ba cái vòng tay nam.
Cô lấy được đồ đã đóng gói xong đang định rời đi, khi đi ngang qua một cửa hàng quần áo nam, đột nhiên bị quần áo trên người mẫu hấp dẫn ánh mắt.
Bất giác đi vào.
"Hoan nghênh quý khách!
Nhân viên nhìn thấy cô trong tay mang theo túi lớn túi nhỏ, tất cả đều là một những thương hiệu cao cấp.
Mặc dù nhìn thấy cô chỉ là một học sinh, cũng nhiệt tình chào đón:
"Xin chào, bạn cần tôi giúp gì không?
Kiều Ân chỉ vào chiếc áo sơ mi màu đen than trên người canh nói:
"Cái áo kia, có thể lấy xuống để tôi xem chút được không?
"Được."
Nhân viên nhanh chóng tháo quần áo ra và đưa cho cô.
"Đây là sản phẩm mới nhất của chúng tôi, giành cho những người đàn ông trưởng thành.
Kiều Ân cẩn thận sờ sờ, chất liệu vải rất tốt, áo sơ mi được cắt may cũng rất cẩn thận.
Các nút áo này sử dụng nút vân gỗ, xung quanh nút áo được bọc bằng tơ vàng, khiêm tốn nhưng không mất đi sự xa hoa.
Cô gần như tưởng tượng ra chiếc áo này được mặc trên người ai đó..