Sao cô ấy không nói với mình mình là bạn thân cô ấy mà
Trong đầu Tô Thanh hiện lên rất nhiều câu hỏi nhưng không biết nên hỏi gì vì có hắn ta bên cạnh nhưng tên này trông rất quen
"Cậu ở cùng ai vậy, giải thích với mình nhanh không thì mình từ mặt cậu" Tô Thanh bây giờ chỉ muốn nghe câu trả lời của Lạc Hân ngay lập tức, khuôn mặt không giấu nổi sự tức giận
"Ngày mai mình gặp ở nhà hàng cũ mình sẽ giải thích còn bây giờ thì mình tắt máy tạm biệt cậu" Không muốn cho Lục Thiên Quân nghe cuộc trò chuyện của hai người nên Lạc Hân vội vã tắt
Sau khi bị cô đẩy mặt mình ra thì Lục Thiên Quân không nói gì chỉ muốn trêu ghẹo cô nên nhanh chóng vào phòng tắm
Khi thấy anh bước vào cô thở phào nhẹ nhỏm.
Bệnh lưu manh của anh không biết nay có tái phát nữa không đúng là không biết trước mà lườn
"Lục Thiên Quân tôi muốn đi làm" Cô hít thật sâu lấy hết dũng khí ra nói
Lục Thiên Quân trong phòng tắm nhưng vẫn nghe câu nói của cô khuôn mặt điềm tĩnh trả lời
"Được, tôi đã bảo Thiên Dương sắp xếp công việc cho em rồi"
Nghe được câu nói cô thở phào nhẹ nhõm lòng vui sướng biết bao.
Cuối cùng cô cũng được đi làm ở nhà riết cũng chán.
Cô lại không phải người thích đeo bám muốn tự mình làm ra tiền không phụ thuộc người khác
Sáng hôm sau cô cùng Lục Thiên Quân tới Lục thị Bà nội thì đi chơi cùng bạn bè nên cô cũng đỡ lo sợ bà ở nhà tuổi thân
Nhưng thấy bà đối tốt với mình quá cô cũng có chút áy nấy, cô với Lục Thiên Quân chỉ là quan hệ hợp đồng thôi nếu bà biết được thì chắc chắn sẽ rất đau lòng, biết làm thế nào bây giờ?
"Lục Thiên Quân anh định giấu bà chuyện tụi mình thật à, Bà đối xử với tôi tốt quá tôi lại thấy thật có lỗi với bà" Trong xe cô không giấu được sự lo lắng trong đầu toàn nghĩ những điều tốt mà bà đã làm cho mình
Lục Thiên Quân cười nhẹ quay qua nhìn cô, kéo cô áp sát lại gần mình
"Nếu em thấy có lỗi thì sanh cháu cho bà tôi bồng đi" Vừa nói anh nâng cằm cô lên, đôi mắt đáng sợ ấy lại xuất hiện
Thiên Dương lái xe cũng không giấu được sự hồi hộp, Lục Thiên Quân lại muốn làm gì cô vợ ngốc của anh đây đang ở trên xe mà.
Haizz nếu có chuyện gì thì người trúng đạn đầu tiên là Thiên Dương
Bị những hành động của Lục Thiên Quân làm cô không nhút nhích được cô đẩy anh ra nhưng sức của cô giống như trứng chọi đá
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, cô cũng không phải dạng vừa bỏ đi khuôn mặt tức giận sợ hãi ấy chủ động kéo người anh lại sát cô.
Khuôn mặt không giấu được sự nham hiểm
Cô muốn làm gì đây.
Trời ơi Thiên Dương kì này toi rồi mù mắt anh rồi.
Anh bây giờ chỉ muốn xuống xe ngay lặp tức
Lục Thiên Quân bị hành động của cô làm cho ngạc nhiên không đỡ nổi không ngờ Lạc Hân lại chủ động như vậy
"Tôi là trẻ vị thành niên anh đụng vô tôi tôi sẽ kiện anh" Vừa nói cô trừng mắt nhìn anh còn không quên ngắt anh một cái
Thấy rõ sự sợ hãi trên mặt Lục Thiên Quân cô cười thành tiếng rồi buông anh ra, Lục Thiên Quân cũng quá bất ngờ trước hành động của cô và câu nói ấy
Nhìn cô đúng là trẻ vị thành niên thiệt, cô quá nhỏ bé mặc đồ cứ như con nít ấy
Lục Thiên Quân biết cô đang nói dối, ép sát vào tai cô nói với chất giọng nhỏ nhẹ đủ một mình cô nghe
" Em kiện đi, tôi với cô đã đăng kí kết hôn không lẻ luật pháp biết em là trẻ vị thành niên mà vẫn cho kết hôn à" Nói xong anh áp mặt mình sát mặt cô, nhưng..khuôn ánh mắt đã không còn sả khí như lúc nảy
Nhìn thẳng vào mắt anh, Lạc Hân tim lại đập một loạt cảm xúc xuyên qua khiến cô không nói thành lời.
Nhưng bầu không khí ấy bỗng vụt tắt khi đột nhiên Thiên Dương thắng gấp
Do lúc nảy anh quá sợ hãi nên tăng nhanh tốc độ từ khi nào không biết, thấy đèn đỏ thì giật mình thắng gấp
Bị tiếng thắng gấp làm cho cô giật mình định thần lại rồi xích sang bên cửa sổ né anh ra càng xa càng tốt
Anh cũng không muốn chọc ghẹo cô thêm nữa nhưng chọc cô quả thật rất thú vị
Đến Lục thị, Lạc Hân bước vào theo sau Lục Thiên Quân cô cũng cảm thấy hơi ngại vì mối quan hệ của hai người chưa công khai
Đây là phòng làm việc của cô
"Căn phòng to quá đẹp thật đấy" Cô không khỏi ngạc nhiên thích thú đi xung quanh khám phá.
Cô giống như được thả vào một khu vui chơi cảm thấy rất mãn nguyện
"Thiên Dương sẽ giao việc cho cô đối diện là phòng của tôi " Nói xong Lục Thiên Quân xoay người lại đi được vài bước thì quay lại nhìn cô, cười thầm trong lòng
"Ê bà, cô ấy là ai vậy sao lại có phòng làm việc sang trọng như vậy anh Thiên Dương còn phải kính cẩn nể trọng cô ấy".