Gió đêm thê lương, Quan Tinh Hòa nằm ở trên giường lăn qua lộn lại.

Cô quả thực là bị Hạ Chước làm cho tức chết.

Cái gì mà không liên quan đến cô. Chỉ cần nghĩ đến những lời này, cô liền không nén nổi ngọn lửa trong lòng.

Một vài cơn gió lạnh lẽo lẻn vào cửa sổ.

Quan Tinh Hòa rùng mình một cái, cũng lười đứng dậy đóng cửa sổ, chỉ là kéo chăn từ dưới chân lên, trùm kín mít.

Gió lạnh thổi vào cả đêm, buổi sáng rời giường, lửa trong lòng ngược lại tiêu tan hết, nhưng người lại nóng bỏng, tay chân đều mềm nhũn đến không có lực.

Quan Tinh Hòa cố gắng ăn điểm tâm chống đỡ, lúc ngồi xe đến trường, cố tình xem nhẹ ánh mắt Hạ Chước nhìn tới.

Không phải thấy cô xen vào việc của người khác sao, nhìn cái gì mà nhìn!

Chống đỡ được hai tiết học, mí mắt Quan Tinh Hòa càng ngày càng nặng, đầu óc giống như là rót chì, vừa nặng vừa đau.

Lúc ngồi cùng bàn Thời Tuế mới phát hiện có gì đó không ổn, tiến lại gần sờ sờ trán cô, "Ui trời, nóng quá, cậu sốt rồi. ”

Quan Tinh Hòa mơ mơ màng màng nằm gục xuống, trong lúc hoảng hốt, có người giữ chặt cánh tay cô, khiêng cô lên.

"Tớ xin nghỉ cho cậu rồi, mau về nhà nghỉ ngơi đi." Thời Tuế ở bên tai cô nhẹ nhàng nói.

Quan Tinh Hòa nhắm mắt lại, mê man ngủ thiếp đi.

  *

Hôm nay tan học, đám người kia bởi vì thành tích quá kém nên bị đuổi học, không ai đến tìm Hạ Chước gây phiền nữa.

Hạ Chước nhớ tới lời nói của Quan Tinh Hòa ngày hôm qua —— "Xin lần sau đừng để em chờ anh lâu như vậy."

Anh rũ mắt xuống, theo bản năng bước nhanh hơn.

Đêm qua là một đêm không ngủ, suy nghĩ hỗn tạp, mơ hồ tra tấn anh muốn điên lên. Buổi sáng lúc ăn cơm, Hạ Chước mấy lần muốn mở miệng, nhưng cô lại không nhìn anh dù chỉ một ánh mắt.

Hạ Chước không biết chính mình bị làm sao. Tựa như một đôi mắt trong suốt sáng ngời, đáy lòng phảng phất theo bản năng mà xem nhẹ lời nói của Quan Dập.

Anh hiểu rằng bất kể cô đã làm gì trước đây, nhưng ngày hôm qua, sự tức giận trong mắt cô không phải là giả vờ.

Cô ấy đã giúp anh.

Ánh mắt Hạ Chước dừng trên xe đỗ ngoài cổng trường, đầu ngón tay khẽ run lên, nặng nề hít sâu một hơi, mở cửa xe.

Vị trí phía sau xe trống rỗng.

Hạ Chước cứng đờ.

Cảnh đường phố ồn ào, xe cộ chạy trên đường phố nhộn nhịp, đèn neon ở phía xa nhấp nháy.

Hạ Chước mím môi, dường như do dự hồi lâu, mới mở miệng: "em ấy, có việc gì sao? ”

Người lái xe nói, "Đại tiểu thư sao?" Sáng nay con bé bị sốt và đã được đón về nhà. ”

Mí mắt Hạ Chước run lên, một lúc lâu sau, anh rũ mắt xuống, trầm mặc.

Tài xế đã sớm quen với sự ít lời của anh, không cảm thấy có gì khác lạ.

Đêm mùa thu đến không quá muộn, khi về nhà, bầu trời đã tối hơn một nửa.

Hạ Chước đứng trước cầu thang, bước chân đình trệ, không tiến.

Hành lang cực kỳ yên tĩnh, anh hoảng hốt nghe thấy tiếng người truyền ra trong phòng.

"Dì, cháu không muốn ăn."

Không biết có phải vì sinh bệnh hay không, giọng nói của cô gái mềm như bông, nửa là làm nũng nửa là cự tuyệt.

Hạ Chước thở chậm lại, cảm giác trái tim cứng rắn của mình đụng phải một khối bông, anh nín thở, lắng tai nghe tiếng bên trong.

"Dì, ba mẹ cháu còn chưa về sao?"

Dừng lại vài giây, bên trong vang lên một giọng nữ khác, mang theo vài phần do dự: "Ông chủ nói, có một cuộc họp không thể về. ”

Cô gái ho khan vài tiếng, "Còn mẹ cháu thì sao? ”

"Thưa tiểu thư, bà ấy... Có vẻ như có việc gì đó. ”

Thậm chí ngay cả một lý do cũng nói không nên lời.

Trong hành lang không có đèn sáng, một nửa người của Hạ Chước ẩn nấp trong bóng tối.

Anh nghe thấy có vẻ cô đang khóc thút thít, "Họ bận rộn như vậy sao?" Thậm chí không có thời gian để trở về xem con như thế nào ư? ”

Hạ Chước chưa từng thấy qua sự yếu đuối của cô.

Trong mắt anh, cô gái ấm áp lại ánh mặt trời, một đôi mắt hạnh tràn đầy ý cười, tựa như sinh ra đã mang theo ánh sáng nhu hòa.

Anh chưa bao giờ biết, cô cũng sẽ nhạy cảm và yếu đuối như vậy, khao khát sự quan tâm của ba mẹ.

Hạ Chước hiểu được loại cảm giác này.

Trong trí nhớ, anh không có mẹ, người cha Hạ Tri là người thân duy nhất của anh. Khi anh còn bé, ba luôn bận rộn, mười ngày nửa tháng cũng không về nhà đến một lần, Hạ Chước cũng từng làm bộ nghịch ngợm đến ngoan ngoãn, để khiến ông chú ý hơn tới anh.

Nhưng cuối cùng lại là đợi được cái tát lạnh như băng cùng sự cảnh cáo của ba..

TRong đêm lạnh lẽo, Hạ Chước đứng ở cửa sổ, gió thổi lạnh thấu xương thổi khiến cả người anh run rẩy.

Tiếng cửa "lạch cạch" mở ra, anh bất ngờ không kịp đề phòng mà đụng phải ánh mắt của bảo mẫu.

"Hạ thiếu gia, cháu tan học rồi sao? Là tới tìm tiểu thư dạy thêm sao, hôm nay con bé bị sốt, chỉ sợ là không còn sức. ”

Hạ Chước cúi đầu lên tiếng, dưới chân lại giống như là chùm rễ, bước không ra nửa bước.

Anh do dự một lúc, hỏi, "Em ấy, thế nào rồi?" ”

Bảo mẫu nói: "Con bé nói không muốn ăn, chỉ muốn ăn bánh sơn trà, giờ dì đi ra ngoài mua một chút ít."

Yết hầu Hạ Chước khẽ lăn lộn, đang muốn nói cái gì đó, trong cửa lại đột nhiên truyền đến thanh âm của cô gái.

"Dì, ai đang ở đó thế?"

Thanh âm của cô nhẹ nhàng yếu đuối, cất giấu một chút tiếng mũi sụt sịt, làm cho người ta không hiểu sao dâng lên vài phần thương cảm..

Dì Vương đẩy cửa ra một chút, cười khanh khách nói: "Là Hạ thiếu gia đến thăm cháu. ”

Hạ Chước không kịp ngăn cản, chỉ đành lúng túng đứng ở ngoài cửa, nhưng tầm mắt lại không tự chủ được mà xuyên vào trong cửa.

Phòng của cô gái rất sạch sẽ và có màu be ấm áp.

Xuyên qua rèm giường trắng như tuyết mở ra một góc, cô đắp kín chăn, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.

Đôi mắt hạnh kia nhìn vào Hạ Chước, chợt chớp chớp.

Hạ Chước mím chặt môi, muốn nói gì đó.

Nhưng một giây sau, cô gái chợt xoay người, quay mặt về phía tường.

"Dì mau đi mua bánh sơn trà cho cháu đi, sau đó giúp cháu đóng cửa lại, cháu muốn ngủ một giấc." Giọng nói của cô ồm ồm.

Dì Vương lúng túng nhìn Hạ Chước, chậm rãi đóng cửa lại, "Hạ thiếu gia, cháu hay là, về nghỉ ngơi một chút. ”

Hạ Chước hạ mắt, bàn tay nắm chặt bên cạnh chậm rãi buông ra, lòng bàn tay không biết từ lúc nào, sớm đã ẩm ướt.

Trong lòng anh giống như bị kim châm đâm một cái, dù vết thương ấy không thấy máu, nhưng vẫn dâng lên cảm giác đau đớn tột cùng.

Cổ anh rụt lại, cúi đầu đáp một tiếng, rồi trở về phòng.

Bài tập hôm nay rất đơn giản, nhưng Hạ Chước lại tính toán sai lặp đi lặp lại nhiều lần, anh nhắm mắt lại, dứt khoát buông bút xuống, mệt mỏi xoa xoa mắt

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, anh có thể nghe rõ tiếng cửa phòng bên cạnh mở ra lại đóng vào.

Thần trí thiếu niên không cách nào ức chế mà luôn bay ra khỏi phòng, bay về nơi mà trong lòng anh luôn cố ý xem nhẹ.

Điện thoại di động trên bàn đột nhiên rung lên vài cái. Là Quan Thành Vũ gửi tới.

"Tiểu Hạ, em cháu đang bệnh, chú hiện tại không thể về được, phiền cháu chiếu cố nó nhiều một chút."

Thiếu niên cúi đầu, đuôi mắt anh sắc bén, sinh ra mang theo ý tứ cao ngạo, đôi mắt lạnh lẽo như đêm tối xẹt qua điện thoại di động, một lát sau, anh rũ mắt, bất ngờ đứng dậy.

Ngoài cửa tràn ngập sự lạnh buốt, dì Vương bưng mâm đứng trước hành lang.

Thấy anh ra ngoài, thấp thoáng nói nhỏ.

Trên đĩa trong tay dì có bánh ngọt, từng cái từng cái hình thoi chỉnh tề, trên mặt bánh còn vẽ hoa văn tinh xảo.

Dì Vương thở dài, "Tiểu thư bảo không phải loại bánh sơn tử này, là loại bánh ngọt tết hàng năm mới có, mặt trên có bọc một lớp đường y, ăn vào còn có chút hương vị hoa quế. ”

Dì Vương lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Đó là mấy năm trước lúc ăn tết người khác tặng, mấy năm nay không biết tại sao lại không mang đến nữa, biết đi đâu tìm. ”

Bước chân Hạ Chước chậm lại, bánh sơn trà mà dì miêu tả, là đặc sản của Thanh Thủy trấn, trước kia mỗi ngày vào dịp lễ tết, cha Hạ Tri sẽ mua rất nhiều gửi qua.

Anh ngăn cản dì Vương, "Có sơn tra và hoa quế không? ”

"Con sẽ làm."

Phòng bếp cái gì cũng có, không đến chốc lát, dì Vương liền chuẩn bị hết thảy nguyên liệu nấu ăn mà anh cần.

Dì nhìn Hạ Chước lưu loát dựng nồi lên, nấu nước sơn tra, phủ một chút đường, trong lòng bội phục lại ngạc nhiên.

Không bao lâu sau, bánh sơn tra đường chất đống trong bát.

Hạ Chước nói với dì Vương: "Cầm lên cho em ấy ăn đi. ”

Dì Vương có chút do dự, "Cậu không đi lên sao? ”

Hạ Chước không hiểu sao nhớ tới bóng lưng cô gái, cô bé nhỏ quấn trong chăn, quay lưng về phía cửa, không thèm liếc mắt nhìn anh một cái.

Khóe môi anh mím chặt, lắc đầu.

Cái dũng khí trong lòng vừa rồi theo thời gian dần dần biến mất, Hạ Chước yên lặng chờ ở ngoài cửa, nhìn dì Vương mang cái mâm trống rỗng ra, liền xoay người trở về phòng.

  *

Quan Tinh Hòa ăn bánh sơn trà, mới có chút khẩu vị, ăn vài thìa cháo rồi uống thuốc, đi ngủ.

Vừa tỉnh dậy, cô sờ sờ trán, lạnh như băng, cơn sốt dường như đã hạ.

Nghĩ về một ngày học của mình, cả kỳ thi phía trước, gắng chịu, cũng không dám lười biếng, lặng lẽ ngồi dậy để đi học.

Quan Tinh Hòa nhân duyên không tệ, vừa vào lớp đã nhận được rất nhiều lời hỏi thăm, cô tươi cười đáp lại, trở lại vị trí, Thời Tuế yên lặng đưa cho cô một tờ đề.

"Nè, hôm qua cô giáo phát đấy."

Làm một bài trắc nghiệm nhỏ môn toán, Quan Tinh Hòa thi được 85 điểm, đối với cô mà nói, điểm này cao chưa từng có.

Thời Tuế vỗ vỗ vai cô, vẻ mặt tiếc nuối, "Sao cậu lại xin nghỉ vào thời khắc mấu chốt thế, ngày hôm qua thầy còn đặc biệt khen ngợi cậu, câu cuối cùng kia, cả lớp chỉ có cậu là làm đúng. ”

Ngón tay Quan Tinh Hòa cứng đờ trong chớp mắt.

Đề thi kia là do trước đó Hạ Chước cùng cô giải qua nhiều lần. Cô cúi đầu lật bài thi, phát hiện nếu không có Hạ Chước kiên nhẫn giảng giải, thì có lẽ cô ngay cả 60 điểm cũng không nổi.

Lúc Hạ Chước giảng bài cho cô, luôn nghiêm túc lại kiên nhẫn.

Quan Tinh Hòa nghĩ đến tối hôm qua, thiếu niên đứng ở ngoài cửa, đôi mắt lãnh đạm kia nhìn về phía cô.

Không phải là anh muốn quan tâm đến cô, phải không?

Nhưng cô lại cảm thấy mình đang suy nghĩ lung tung, lúc trước rõ ràng anh nói chuyện lạnh lùng như vậy với mình, còn nói mình không cần xen vào việc của người khác.

Cô gái nhìn vào con số 85 đỏ tươi ở góc đề thi, trong lòng cực kỳ mâu thuẫn.

Cô không rõ vì sao tâm tư Của Hạ Chước lúc tốt lúc xấu. Rõ ràng trước đó còn kiên nhẫn giảng bài cho cô, nhưng chưa qua được bao lâu lại lạnh lùng nói với cô: "Không cần em quản. ”

Quan Tinh Hòa thật sự không biết nên đối mặt với anh như thế nào.

Cô trầm mặc nhét bài thi vào trong túi xách, trong lòng buồn bực, một lúc lâu sau cũng không nói gì.

Sau giờ học, bầu trời được nhuộm màu đỏ rực rỡ bởi hoàng hôn.

Quan Tinh Hòa ngồi trong xe, lén lút nhìn thiếu niên bên cạnh.

Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm thấy thoải cảm hơn một chút.

Hạ Chước nhận ra ánh mắt của cô gái, trầm mặc nắm chặt lòng bàn tay, cố gắng lau đi mồ hôi trong lòng bàn tay.

Khi về đến nhà, anh tăng tốc hơn nửa bước và nhanh chóng trở về phòng.

Quan Tinh Hòa không phát hiện anh dị thường, chậm rãi mà đi về phòng luyện đàn một lát, lúc đi ngang qua phòng bếp, ngó cái đầu vào bên trong dò la.

"Dì Vương, cái bánh sơn tra ngày hôm qua có còn không?"

Tay dì Vương đang linh hoạt thái ra, "Không có, hoa quế không đủ, Hạ thiếu gia đã làm nhiều như vậy. ”

Quan Tinh Hòa cho rằng mình nghe lầm, sửng sốt hai lần "Ai làm ạ? ”

"Hạ thiếu gia ý." Dì Vương quay đầu lại nhìn cô một cái, "Cậu ấy nghe nói con muốn ăn loại bánh sơn tra này, liền nói mình biết làm, nhưng mà, động tác của cậu ấy là thật lưu loát..."

Hoàng hôn ở chân trời còn chưa biến mất, ánh chiều ấm áp xuyên qua cửa sổ, chiếu xuống dưới chân Quan Tinh Hòa.

Coi sững sờ đứng tại chỗ, không biết qua bao lâu mới phục hồi tinh thần lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play