Chương 35
Ngày thứ ba mươi lăm xem tiền như rác
 
Mấy năm nay tuy Lý Viễn Tân không quá hot nhưng kỹ thuật diễn xuất lại rõ như ban ngày, nếu không thì anh ta cũng không thể thường xuyên có phim như vậy. Hai người diễn thử một chút, anh ta nhanh chóng phát hiện ra những thiếu sót của Sở Tích khi đọc thoại, hơi cô ngắn, đôi khi còn nuốt âm. Tuy hiện tại hầu hết diễn viên phim truyền hình đều được lồng tiếng nhưng lời thoại cũng giống như là công cụ để thể hiện kỹ thuật diễn xuất, diễn viên đọc thoại tốt thì kỹ thuật diễn nhất định sẽ không quá kém.
 

“Năm đó anh học ở Học viện Hí Kịch, cả lớp 7 giờ sáng đã bắt đầu đến phòng tập luyện giọng, không có bí quyết gì cả, chỉ là thoải mái luyện tập, lúc cả lớp luyện giọng thì dù đứng cách đó rất xa vẫn có thể nghe thấy âm thanh của bọn anh, anh cảm thấy em có thể thử xem sao.” Lý Viễn Tân nói.

 
Sở Tích gật gật đầu, giống như đang suy tư điều gì đó.
 
Lý Viễn Tân: “Còn nữa, anh phát hiện lúc em diễn thoạt nhìn có chút lạ, hừm, nói thế nào đây, chính là đôi khi cảm giác giống như là một người nào đó, đôi khi lại cảm giác giống như một người khác.”
 
Sở Tích “A” một tiếng, đem chuyện bản thân ở nhà xem phim điện ảnh rồi học người ta diễn vai yêu phi nói ra.
 
Lý Viễn Tân gật gật đầu: “Ra là vậy.” Anh ta thấy Sở Tích dường như ham học hơn so với trong tưởng tượng, vì thế sẵn sàng nói nhiều với cô hơn, “Bắt chước thật sự là phương pháp cơ bản của diễn kịch, thật ra phương pháp này rất tốt, cũng rất hữu dụng. Nhưng lúc em bắt chước liệu có nghĩ đến việc mỗi bộ phim em xem, mỗi nhân vật em bắt chước không? Tuy bọn họ thoạt nhìn đều diễn vai yêu phi nhưng thật ra kịch bản không giống tương đương với loại hình nhân vật và bối cảnh đều không giống, cũng giống như Đát Kỷ là bị Nữ Oa ra lệnh phải tiêu diệt Trụ vương, Dương Quý Phi lại là do chính Đường Huyền Tông trầm mê tửu sắc ngu ngốc vô độ, đem mọi sai lầm đổ lên người phụ nữ, bản chất của các cô ấy không giống nhau, cách thức diễn cũng đều không giống. Em không thể cắt người này một chút, người kia một chút rồi ghép lại hình thành vai diễn của mình, vậy thì nhân vật của em rốt cuộc là hình dạng gì? Cùng những nhân vật kia khác nhau chỗ nào? Nếu trong kịch bản không nói thì em có thể tự mình sáng tạo nên nhân vật, viết một truyện ngắn về nhân vật, kết hợp những điều đã học với bối cảnh nhân vật, như vậy thì khi diễn mới là nhân vật của em được.”
 
Lý Viễn Tân giảng giải một hồi, Sở Tích khẽ nhếch miệng, nghe xong liền sửng sốt.
 
Cô diễn kịch hơn hai năm, từ trước đến nay chưa từng có ai nói cho cô biết những điều này.
 
Trước kia đạo diễn chỉ biết nói tốt, toàn là "được được được", "đúng đúng đúng", bạn diễn đối với cô cũng chỉ khách sáo, không thân thiết.

 
Dường như từ đáy lòng bọn họ đã xem thường loại nữ minh tinh được kim chủ bao nuôi này.
 
Tuy nói muốn tu thành thầy thì phải dựa vào bản thân, nhưng trước tiên vẫn cần có một người dẫn bạn vào cửa tu hành. Nếu không thì cho dù bắt được một quyển bí kíp võ công, bản thân nỗ lực cách mấy nhưng lại không có người chỉ dẫn thì cũng giống như ruồi nhặng bay tán loạn không có phương hướng.

 
“Cảm ơn, cảm ơn anh Lý!” Sở Tích vô cùng cảm động, vội vã đứng lên cúi người cảm tạ, Lý Viễn Tân đóng phim nhiều năm như vậy, diễn tốt như vậy, cần cù chăm chỉ như vậy thế nhưng vẫn không nóng không ấm(*), quả thật rất không có thiên lý!
 
(*) Không nóng không ấm: Không quá nổi bật.
 
Đêm đó sau khi Sở Tích trở về liền dựa theo lời Lý Viễn Tân nói mà phác họa nhân vật của mình. Lưu Ly trong kịch bản là vai phản diện, theo giả thiết là thích nam chính, lợi dụng nam phụ hôn quân thích nàng mà làm không ít chuyện xấu, kịch bản giới thiệu về nhân vật này cũng chỉ có vậy, nhưng nếu để cô đóng vai này thì có lẽ cô nên suy nghĩ về nhân vật này nhiều một chút. Sở Tích cắn đầu bút, nghĩ rằng con người sinh ra có lẽ cũng không xấu như vậy, nói không chừng Lưu Ly từng trải qua một tuổi thơ đau khổ, bị xem thường hoặc bị bắt nạt, thậm chí còn vì người khác mà mất đi thứ quan trọng nhất, cho nên sau này vì không muốn sống những ngày tháng như vậy nữa nên chỉ cần có cơ hội liền không từ thủ đoạn mà trèo lên, nếu người phạm nàng thì tất nhiên nàng sẽ phạm lại, tính cách có chút vặn vẹo, mọi người chỉ thấy yêu phi Lưu Ly nói lời gièm pha khiến hôn quân giết trung thần, nhưng lại không thấy lão thần đó hai ngày trước chỉ vào mặt nàng, mắng nàng là tiện phụ gây họa, khi đó rõ ràng nàng cái gì cũng chưa làm.
 
Sở Tích càng nghĩ càng kích động, cầm bút lên viết truyện ngắn về nhân vật Lưu Ly. Trách sao đạo diễn Trần nói nhân vật Lưu Ly này rất phức tạp, nhân vật này giống như một núi băng, kịch bản chỉ viết ra phần nổi của tảng băng, còn phần chìm dưới mặt biển thì bắt buộc diễn viên phải tự mình tìm hiểu. Mà phương pháp diễn tốt nhất là nhập diễn, tin tưởng bản thân chính là nhân vật mình diễn. Sở Tích bắt đầu tìm những điểm chung của bản thân với nhân vật Lưu Ly mà cô sáng tạo, giống nhau ở tuổi thơ đau khổ, bị khi dễ, vì vậy mà Lưu Ly mất đi thứ quan trọng nhất của nàng, mà cô cũng vì vậy mà thôi học. Sở Tích viết xong truyện ngắn, nhìn những dòng chữ trên giấy thì khẽ cười, tạm thời cho rằng Lưu Ly chính là bản thân sau khi “hắc hóa”.
 
《 Đào Hoa Nặc 》được quay ở một thành phố cổ phía đông, sau khi Sở Tích vào đoàn phim thì vẫn luôn ở khách sạn được đặt trước đó. Cô và Tiểu Nghiêm sau khi thăm dò thì phát hiện phía sau khách sạn có một công viên rất đẹp, cảnh vật thanh tịnh, sáng sớm đa số là người già đến đây tập Thái Cực, thế nên cô dậy thật sớm, mặt trời vừa ló dạng liền bắt đầu ra ngoài hồ nước nhỏ ở công viên luyện đọc lời thoại, mỗi lần tạm dừng hay nhấn mạnh đều được cô đánh dấu lại, luyện gần một giờ, đến 7 giờ 45 lại lên xe của đoàn phim đi đến trường quay.
 
Trong bộ phim này Sở Tích có mười phân cảnh thì hết chín phân cảnh là diễn cùng Lý Viễn Tân. Mỗi sáng cô đều đến công viên luyện thoại, buổi tối trở về thì tự mình phân tích kịch bản, lúc ở phim trường Lý Viễn Tân cũng thường xuyên chia sẻ cho cô một vài kỹ xảo diễn xuất, hai người một hôn quân một yêu phi, phối hợp diễn xuất vô cùng ăn ý, đa số chỉ cần quay một lần là qua, đặc biệt là Sở Tích, giống như đã tìm được bí quyết, ngày qua ngày, diễn xuất ngày càng tiến bộ, mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
 
Sở Tích vốn dĩ đã thông minh, có rất nhiều việc chỉ cần nhìn qua là hiểu rõ.
 
Đạo diễn Trần mừng rỡ tấm tắc khen ông đã tìm đúng người. Ban đầu ông chọn Sở Tích chủ yếu là vì cô rất phù hợp với hình tượng nhân vật, không ngờ lúc diễn xuất lại khiến người khác ngạc nhiên như vậy…
 
Ngay cả nhân viên công tác bình thường vây xem cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được.
 
Đây đây đây… đây vẫn là Sở Tích lúc diễn chỉ biết trợn mắt chu miệng thôi sao?
 
Sau khi bị kim chủ đá liền quyết chí vươn lên?
 
Chậc chậc chậc, quả nhiên, con người khi lâm vào cảnh khốn cùng mới biết nỗ lực, không lo đóng phim kiếm tiền thì làm sao nuôi tiểu chó săn của cô ta.
 
Phối hợp diễn với Sở Tích chủ yếu là Lý Viễn Tân cho nên ở hậu trường Sở Tích cũng chưa tiếp xúc với Hạ Kiều và Hạ Phong. Đến khi phân cảnh tiếp theo Sở Tích cần phối hợp với Hạ Kiều thì cô đã tiến bộ rất rõ ràng. Ngày đầu tiên Sở Tích diễn cùng Hạ Kiều thì cô ta đã bị Sở Tích áp chế rất lợi hại, dù là lời thoại hay biểu cảm, ngôn ngữ hình thể thì toàn bộ đều bị áp đảo. Hôm nay, Sở Tích lại không ngừng áp chế Hạ Kiều, từ lời thoại hay biểu cảm đều ẩn ý muốn áp đảo cô ta.
 

Thật ra kỹ thuật diễn xuất của Hạ Kiều cũng không được tốt cho lắm, hầu như các vai diễn của cô ta đều tương đồng nhau, khán giả thường xuyên bắt gặp vai diễn của cô ta giống hệt trong một bộ phim khác.
 
Một cảnh quay vì Hạ Kiều quên thoại mà không qua, đạo diễn hô dừng, để hai người nghỉ ngơi và điều chỉnh cảm xúc một chút.
 
Tiểu Nghiêm đưa cho Sở Tích một ly nước, nhỏ giọng nói: “Tích Tích, chị cảm thấy vừa rồi em diễn rất tốt đấy, cũng không biết nói sao nữa, nhưng nói chung là cảm giác rất tốt, không hề giống với trước kia.”
 
Sở Tích uống một ngụm nước: “Cảm ơn.”
 
Nghỉ ngơi được một chút, Sở Tích lại nghi hoặc sao đạo diễn lại chưa kêu bắt đầu, lúc này cô đột nhiên phát hiện đoàn phim có chút ồn ào, đặc biệt là có vài nhân viên công tác nữ vẫn luôn trộm nhìn về phía camera quay đạo diễn, biểu tình khó giấu được hưng phấn.
 
Làm sao vậy? Sở Tích quay lại nhìn về phía đạo diễn, vừa quay đầu cô liền phát hiện đạo diễn kéo thêm một cái ghế đặt cạnh máy quay, một người khác thì ngồi trước máy quay xem lại cảnh quay vừa rồi.
 
Sở Tích thấy mặt người đang xem máy quay thì lập tức sợ hãi.
 
Cố… Cố Minh Cảnh!
 
Anh ta đến phim trường làm gì?!
 
Còn có trợ lý Cao nữa!
 
Lúc này phó đạo diễn cầm loa kêu mọi người quay lại, chuẩn bị tiếp tục quay.
 
Trong đầu Sở Tích lúc này chỉ toàn là câu hỏi vì sao Cố Minh Cảnh đột nhiên xuất hiện ở phim trường. Sau khi máy khởi động liền cố gắng điều chỉnh cảm xúc để nhập vai, nhưng mỗi khi nghĩ đến Cố Minh Cảnh cũng ngồi trước màn hình giám sát xem cô diễn thế nào thì thật giống như khi còn nhỏ bị bạn học xem trộm nhật ký. Lúc bắt đầu diễn, vốn dĩ hai người phụ nữ trong phim thì Sở Tích chiếm thế thượng phong, nhưng hiện tại khi Sở Tích diễn thì Hạ Kiều lại diễn không tồi.
 
“Cắt.” Đạo diễn Trần không biết hôm nay hai nữ diễn viên này bị làm sao, hết người này đến người khác, đành phải hô cắt.

 
“Thật xin lỗi, đạo diễn.” Sở Tích cúi người nhận lỗi với đạo diễn Trần.
 
Hạ Kiều liếc Sở Tích đang khom lưng nhận lỗi, xùy một tiếng: “Chưa từng thấy nhà đầu tư sao?”
 
Sở Tích nghe được ba từ nhà đầu tư liền phản ứng lại, cũng đúng, Cố Minh Cảnh xuất hiện ở phim trường thì thân phận cũng chỉ có thể là nhà đầu tư.
 
Sở Tích nhất thời ảo não, trước kia cô chỉ nghĩ có phim để đóng là tốt lắm rồi, làm gì để ý nhà đầu tư là ai.
 
Cố Minh Cảnh đến, Sở Tích hít sâu nhiều lần, điều chỉnh cảm xúc một lần nữa, cố gắng khiến bản thân không nhớ đến sự tồn tại của anh ta, rốt cuộc lúc bắt đầu diễn cũng có thể thành công hoàn thành phân cảnh này.
 
Diễn xong phân cảnh này thì cũng xem như là kết thúc công việc ngày hôm nay. Cố Minh Cảnh ngồi trước màn hình giám sát cũng không nói câu nào, trợ lý Cao lại nói gì đó với đạo diễn.
 
Sở Tích thu dọn đồ đạc của mình, nghe nói nhà đầu tư bên kia đến xem cảm thấy rất hài lòng, đêm nay mời đạo diễn và diễn viên trong đoàn dùng cơm.
 
“Vai phụ không cần đi nhỉ?” Hạ Kiều ở cạnh đạo diễn Trần nói, “Tổng giám đốc Cố chắc chắn không thích có nhiều người.”
 
Đạo diễn Trần nghe xong liền nhíu mày, ai cũng biết người Hạ Kiều nói chính là Sở Tích, nhưng chiều nay Sở Tích cũng thấy tổng giám đốc Cố đến, buổi tối mời cơm mà không gọi cô thì không tốt.
 
Đạo diễn Trần lắc đầu: “Không sao, thêm một người thôi mà.”
 
Ông vừa nói xong thì Sở Tích đi đến, cô nhìn thoáng qua Hạ Kiều rồi mới nói với đạo diễn Trần: “Đạo diễn, em về khách sạn trước nhé, ngày mai cảnh của em có nhiều thoại nên muốn trở về sớm một chút để học thuộc.”
 
Đạo diễn Trần: “Tổng giám đốc Cố mời diễn viên trong đoàn dùng cơm, em cũng là người trong đoàn, cùng đi đi.”
 
Sở Tích cười cười: “Cảm ơn đạo diễn, vắng một mình em cũng không sao, em thật sự phải trở về khách sạn trước.”
 
“Vậy được rồi.” Đạo diễn Trần chỉ có thể nghe theo, sau đó ông cảm thấy Sở Tích có chút ngốc. Không có nữ minh tinh nào trong giới cự tuyệt cơ hội dùng cơm cùng nhà đầu tư, cô vậy mà không đi.
 
Sở Tích thở phào nhẹ nhõm, cùng Tiểu Nghiêm đi nhờ xe trở về khách sạn, sau đó đặt một phần cơm chiều ở khách sạn rồi bắt đầu học lời thoại cho ngày mai.
 

Cơm của Cố Minh Cảnh ai thích ăn thì ăn đi, cô ăn không vô.
 
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng đã bị gõ vang lên.
 
Sở Tích nghĩ cơm chiều cô đặt đã đến nên vội vã buông kịch bản chạy ra mở cửa, kết quả, vừa mở cửa liền thấy Cố Minh Cảnh đứng trước mặt.
 
Cố Minh Cảnh cau mày hỏi: “Sao em không đi?”
 
Sở Tích: “………………”
 
Sở Tích có tật giật mình nên nhìn trái nhìn phải hành lang khách sạn, cô biết trực tiếp đuổi anh ta đi hoặc nhốt ở bên ngoài là không thể, lại sợ có người đi ngang qua phát hiện nên nhanh chóng kéo Cố Minh Cảnh vào trong phòng.
 
*****
 
Không ngờ hôm sau vẫn là không biết từ đâu truyền ra tin tức, nói rằng tối hôm qua có người nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn gõ cửa phòng Sở Tích, hơn nữa sau khi đi vào thì cũng không trở ra.
 
Người trong đoàn phim đều ở cùng một khách sạn, vì thế tin tức này hầu như cả đoàn đều biết.
 
Trước đó mọi người đều biết tin đồn Sở Tích nuôi tiểu chó săn, tối hôm qua tổng giám đốc Nguyên Cảnh mời cơm vậy mà Sở Tích lại không đi, có lẽ tình cảm dâng trào nên vội vã trở về thân mật với tiểu chó săn đây.
 
Mọi người nghĩ đến ngày hôm qua tổng giám đốc Cố vừa xuất hiện ở đoàn phim thì trực tiếp lấn át nam chính Hạ Phong, dẫn đến vô số diễn viên và nhân viên nữ phải mặt đỏ lắc đầu.
 
Không biết có phải Sở Tích sau khi bị kim chủ đá liền bắt đầu ghét người giàu không nữa.
 
Không ngờ ở trong lòng Sở Tích, tổng giám đốc Cố cao quý lãnh diễm nhiều tiền khiến nhiều nữ minh tinh muốn chạy đến quyến rũ lại không bằng một tiểu chó săn ăn cơm mềm(*) làm nũng đòi hôn.
 
(*) Ăn cơm mềm: dựa vào phụ nữ để sống.
 
Thảm thật.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play