Chương 28
Ngày thứ hai mươi tám xem tiền như rác
 
Tại bệnh viện tốt nhất nơi ghi hình《 Nhà Nhỏ Của Chúng Ta 》.
 

Khoa ngoại bệnh viện, đạo diễn chương trình《 Nhà Nhỏ Của Chúng Ta 》đang thảo luận cùng bác sĩ về bệnh tình của Sở Tích trong văn phòng bác sĩ, ngoài ra bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên, anh ta mặc một bộ âu phục màu đen, tóc được chải gọn gàng tỉ mỉ, dáng vẻ giống như người trong ban giám đốc của một công ty đa quốc gia chạy đến.
 
“… Ở lại quan sát thêm hai ngày nữa là được, nghỉ ngơi thật tốt, chú ý ăn những món thanh đạm.” Bác sĩ dặn dò xong câu cuối liền đem bút ký tên cắm vào túi áo blouse trước ngực.
 
Đạo diễn và trợ lý Cao: “Được được, cảm ơn bác sĩ.”
 
Đạo diễn chương trình và trợ lý Cao cùng nhau bước ra khỏi văn phòng bác sĩ.
 
Đạo diễn nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên mặc âu phục bên cạnh, sau đó lại nghĩ đến người đàn ông trẻ tuổi khí thế mạnh mẽ đến cùng người đàn ông trung niên này.
 
Cô thậm chí còn chưa nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi đó trông như thế nào, chỉ thấy được bóng lưng phía sau. Người đàn ông đó cao ngất, thân hình thon dài, cho dù là một người đã nhìn quen với các nghệ sĩ nam trong giới giải trí như đạo diễn thì cũng không thể không thừa nhận từ dáng người của người đàn ông này là có thể mơ hồ đoán được ngoại hình của anh ta rất nổi bật.
 
Đạo diễn không khỏi nhớ đến những tin đồn lộn xộn trước đó về Sở Tích.
 
Không phải Sở Tích đã bị kim chủ của cô ấy đá rồi sao? Chẳng lẽ kim chủ của Sở Tích không phải là ông già hơn 60 tuổi hói đầu sao? Người đàn ông cố ý dùng máy bay tư nhân chạy đến đây là ai?

 
Trợ lý Cao xoay người cười tủm tỉm nhìn về phía đạo diễn: “Chào cô, có chúng tôi ở đây chăm sóc cô Sở là được rồi.”
 
“A?” Đạo diễn phục hồi lại tinh thần, định nói bọn họ cũng muốn ở lại chăm sóc Sở Tích, nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt của trợ lý liền sửng sốt một chút.
 
Tuy rằng nghe ra giống như là đang thương lượng, nhưng thực tế lại là hạ lệnh đuổi khách.
 
“Vậy được rồi.” Đạo diễn gật gật đầu, “Lần này thật sự rất xin lỗi, nếu không còn chuyện gì nữa vậy chúng tôi cũng đi trước.”
 
Bên phía nông trang vẫn còn đang ghi hình, nhóm khách mời tiếp theo cũng sắp đến, bọn họ quả thật không thể rời khỏi.
 
Đầu sỏ gây ra chuyện lần này chủ yếu là do đĩa đậu cô-ve xào thịt tối hôm qua.
 
Món đậu cô-ve tối hôm qua vẫn chưa được luộc chín hoàn toàn, người ăn vào sẽ bị ngộ độc thực phẩm.
 
Các thành viên nam nửa đêm nghe được giọng nói của Sở Tích, gõ cửa đi vào thì phát hiện cô đã ngất bên cạnh giường, tất cả đều sợ hãi, nhanh chóng liên hệ với người của tổ chương trình cùng nhau đem Sở Tích đưa đến bệnh viện.

 
Tiếp theo, một vài người ít hoặc nhiều đều xuất hiện triệu chứng ngộ độc, chỉ có ba thành viên đều ăn rất ít nên sau khi đến bệnh viện kiểm tra cũng chưa gặp vấn đề gì, Sở Tích ăn đậu cô-ve nhiều nhất, thân thể vốn dĩ đã yếu ớt, dạ dày lại không được tốt lắm cho nên triệu chứng ngộ độc cũng rõ nhất, cần phải nằm viện quan sát.
 
Chương trình vẫn phải tiếp tục ghi hình, nhóm khách mời tiếp theo cũng sắp đến, sáng sớm hôm nay ba thành viên nam trực tiếp từ bệnh viện trở về nông trang ghi hình, Sở Tích ở lại nằm viện, người vẫn chưa tỉnh lại.
 
Sở Tích nằm viện vốn dĩ nên do hai người Phó Bạch và đạo diễn chăm sóc, thẳng đến khi đạo diễn nhận được một cuộc điện thoại, sau đó không bao lâu, người đàn ông nào đó đột nhiên xuất hiện.
 
……
 
Cửa phòng bệnh, Phó Bạch nhìn thấy trợ lý Cao kính cẩn đứng trước cửa canh giữ, thái độ đúng kiểu người lạ chớ đến gần. Phó Bạch trừng anh ta một cái, sau đó tức giận mà hừ một tiếng.
 
Trợ lý Cao nhận được không biết bao nhiêu cái liếc mắt xem thường từ Phó Bạch nhưng trên mặt vẫn treo lên nụ cười hòa ái.
 
Tổng giám đốc Cố nói chuyện tình cảm ở bên trong, người không có phận sự thì miễn vào, cho dù bước qua người anh ta cũng không thể vào.
 
Phòng bệnh cực kỳ yên tĩnh, mùi nước khử trùng trong không khí tỏa ra nhàn nhạt.
 
Cố Minh Cảnh nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt của Sở Tích trên giường bệnh.
 
Cũng may là không có vấn đề gì lớn.
 
Lúc anh ngồi trên máy bay tư nhân của mình mới hoảng hốt phát hiện.
 
Anh đang làm cái gì đây?
 
Sau khi nghe nói tình nhân tiền nhiệm của mình bị bệnh cấp tính liền lập tức bỏ lại công việc, vội vã không ngừng nghỉ mà chạy đến chỗ cô.
 
Tình nhân tiền nhiệm, còn là một tình nhân tiền nhiệm hiếm có, cô không chỉ làm lơ anh một lần.
 
Cố Minh Cảnh bắt đầu cảm thấy vi diệu.
 
Chỉ là loại cảm giác vi diệu này cũng không tồn tại bao lâu, hơn nữa lúc anh nhìn thấy Sở Tích yếu ớt nằm trên giường bệnh thì lập tức biến mất gần như không còn.
 
Cũng không biết đã qua bao lâu, Sở Tích vẫn luôn nhắm mắt nằm trên giường đột nhiên giật giật mí mắt.
 
Phản ứng đầu tiên chính là hình như cô vẫn chưa chết.
 

Sở Tích chỉ cảm thấy cô vừa ngủ một giấc thật ngon, đôi mắt hơi mở ra, hình ảnh trước mắt từ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng.
 
Cô thấy Cố Minh Cảnh, anh ta đang ngồi ở mép giường cúi đầu ưu nhã gọt táo.
 
Hai mắt Sở Tích vừa mới mở ra sợ đến mức lập tức đóng lại lần nữa.
 
Con mẹ nó là ác mộng!
 
Cô lấy lại bình tĩnh, mở mắt lại lần nữa.
 
Vẫn là hình ảnh vừa rồi, vẫn là cảnh tượng vừa rồi, vẫn là người đàn ông vừa rồi!!
 
Không phải ác mộng!!!
 
Sở Tích sợ đến mức ngay cả lông tơ trên cánh tay đều dựng cả lên, chỉ là cơ thể vẫn còn mềm oặt không có sức lực, cố gắng hướng đến đầu giường mà ngồi, thuận tiện cách xa Cố Minh Cảnh một chút.
 
Sao anh ta lại ở đây?!
 
Cố Minh Cảnh nhận ra người trên giường đã tỉnh, vỏ táo uốn lượn hoàn chỉnh trong tay anh lập tức bị đứt, anh hơi mất tự nhiên nhìn về phía trên giường, phát hiện người trên giường cũng đang mở to hai mắt nhìn anh.
 
“Tỉnh rồi?” Cố Minh Cảnh đem quả táo đã được gọt xong đặt trong một cái hộp trên tủ đầu giường.
 
Bác sĩ nói dạ dày của Sở Tích không được tốt lắm, kết quả kiểm tra cho thấy bị loét dạ dày nhẹ, lại thêm vừa mới bị ngộ độc thực phẩm nên vẫn chưa thể ăn loại trái cây vừa cứng vừa lạnh này, vừa rồi là vì anh nhàm chán nên mới lấy ra gọt giết thời gian.
 
Sở Tích cảm giác cánh tay phải của cô đau xót, lúc này cô mới chú ý đến trên mu bàn tay có kim tiêm truyền qua, bên trên còn treo hai túi chất lỏng.
 
Cô “Ừm” một tiếng xem như là trả lời Cố Minh Cảnh rồi nhìn xung quanh, không thấy Phó Bạch và những người khác trong phòng bệnh. Cô cắn cắn môi, hít một hơi, vẫn phải hướng về Cố Minh Cảnh hỏi: “Anh… Sao anh lại ở đây? Người của tổ chương trình đâu? Phó Bạch đâu?”
 
Cố Minh Cảnh nhìn vẻ mặt phòng bị của Sở Tích, anh đột nhiên nhớ lại thời điểm vừa mới ký hợp đồng xong, lúc mới chuyển vào chung cư, Sở Tích cũng dùng vẻ mặt phòng bị như vậy mà ngồi trên giường ôm chăn nhìn anh. Lúc đó anh cũng không để ý, có thể cô cho rằng anh đang tức giận, một lát sau mới chậm chạp đi qua, chủ động choàng tay lên cổ anh, sau đó cúi đầu đỏ mặt kêu anh là “Ngài Cố”.
 
Cố Minh Cảnh nghĩ đến đây tâm trạng liền thoải mái một chút, có điều anh dĩ nhiên không thể nói là sau khi nghe thấy cô xảy ra chuyện liền lập tức bỏ việc bay đến đây, thế nên anh bỏ qua câu hỏi thứ nhất của Sở Tích, trả lời: “Anh nói với những người bên tổ chương trình quay về tiếp tục làm việc rồi. Em ở lại nghỉ ngơi thật tốt, không cần qua đó nữa, ngày kia xuất viện cùng anh trở về thành phố B.”
 
Sở Tích cũng đoán được người bên tổ chương trình có thể đã trở về tiếp tục làm việc, trọng điểm hoàn toàn dừng lại ở câu “Ngày kia xuất viện cùng anh trở về thành phố B” mà Cố Minh Cảnh vừa nói.
 
Cố Minh Cảnh nói một cách thản nhiên. Từ trước đến nay những lời anh nói với Sở Tích, ít nhất là đối với Sở Tích trước kia mà nói đều là mệnh lệnh.
 

Hai mắt Sở Tích nhìn về ống truyền nước trên đỉnh đầu.
 
Cô chợt nhớ đến bản thân phát bệnh hôn mê bất tỉnh trong lúc ghi hình buổi tối, nửa đêm đột nhiên phát bệnh, bị đưa đến bệnh viện, nhất định là đã làm xét nghiệm, nếu như vậy thì Cố Minh Cảnh và những người trong tổ chương trình đưa cô đến đây chắc chắn đã biết được cô bị bệnh rồi.
 
Ung thư tuyến tuỵ, căn bệnh nan y không có thuốc chữa.
 
Sở Tích cười tự giễu, vốn dĩ cô đã chuẩn bị chết một cách lặng lẽ, nào ngờ bây giờ lại bị phát hiện.
 
Cô không muốn người khác đồng cảm hay thương hại mình, đặc biệt là Cố Minh Cảnh.
 
Đây là lần thứ ba Cố Minh Cảnh xuất hiện sau khi hai người chia tay.
 
Lần đầu tiên là ở Hải Thị, cô thẳng thừng ngả bài với Cố Minh Cảnh, cô nói cô giả vờ, nói cô đối với anh ta đều là giả ý nịnh hót, dường như anh ta cũng tức giận, nhưng cuối cùng lại không đánh cô mà là đẩy cô lên giường. Lần thứ hai là khi anh ta chặn cô trước cổng khu chung cư, cưỡng hôn rồi đưa cô đi, cuối cùng bản thân lại biến mất sạch sẽ, để trợ lý Cao ở lại thay anh ta lấy ra hợp đồng, cô tức giận ném hợp đồng vào trợ lý Cao. Cô còn tưởng rằng lần trước chắc chắn là lần cuối cùng, không nghĩ rằng hiện tại anh ta lại đột nhiên đến tìm cô, nói không chừng là anh ta cố ý bay đến, sau đó ra lệnh cho cô cùng anh ta trở về.
 
Thậm chí Sở Tích còn có dự cảm không biết một giây nào đó Cố Minh Cảnh lại biến ra một hợp đồng từ phía sau rồi bắt cô ký. Sau khi tỉnh dậy đầu cô hơi choáng, trong đầu lúc này đang điên cuồng phát ra một câu:
 
Cố Minh Cảnh vẫn không buông tha cho cô, Cố Minh Cảnh vẫn không buông tha cho cô, Cố Minh Cảnh vẫn không chịu buông tha cho cô!!!
 
Sở Tích lập tức tuyệt vọng.
 
Sao Cố Minh Cảnh lại thích cho cô làm tình nhân vậy chứ? Sao anh ta lại không đi tìm người khác chứ? Rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì? Rõ ràng công phu của cô ở trên giường kém đến mức không thể tả được, mỗi lần như vậy đều không nói không động chỉ khóc, sao Cố Minh Cảnh lại như âm hồn không tan thế này? Rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì? Cô không muốn gặp lại Cố Minh Cảnh, càng không muốn tiếp tục dây dưa với anh ta, mỗi lần anh ta xuất hiện đều không có lúc nào không nhắc nhở cô rằng cô đã từng có một đoạn quá khứ khiến lương tâm phải bất an thế nào, cô vì tiền mà làm ra loại chuyện trời đất không tha thế này.
 
Nếu ở thời cổ đại thì cô chắc chắn đã bị tròng lồng heo rồi.
 
Ngày đó, lời nói cự tuyệt tàn nhẫn của người đàn ông này vẫn còn bên tai.
 
“Chỉ nói chuyện giao dịch, không nói chuyện tình cảm.”
 
“Không được mơ tưởng đến những thứ mà em không nên mơ tưởng.”
 
Cô không bao giờ mơ tưởng đến tình cảm của anh ta, cô chưa bao giờ dám mơ tưởng đến tình cảm của anh ta!
 
Hai người khác nhau một trời một vực, anh ta vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng mà lớn lên, cô ngay cả đại học cũng chưa từng được học.
 
Anh ta xem cô là một món đồ chơi, rõ ràng phải là hảo tụ hảo tán(*) chứ, sao anh ta lại không chịu buông tha cho món đồ chơi như cô vậy?
 
(*) Hảo tụ hảo tán: bên nhau vui vẻ, chia tay hòa bình.
 
Sở Tích dùng sức lắc đầu cự tuyệt, lấy gối đầu sau lưng ôm trước ngực: “Không cần, em không trở về cùng anh đâu.”
 
Cố Minh Cảnh thấy Sở Tích không đồng ý liền nhíu mày lại.
 
Anh cố ý bay đến đây thăm cô, hay cho câu không cần, phản ứng lại là kháng cự như thế.

 
“Sở Tích.” Giọng nói Cố Minh Cảnh trầm xuống, tỏ vẻ bản thân đang không vui.
 
Sở Tích biết Cố Minh Cảnh lại mất hứng.
 
Cô quá mệt mỏi, thật sự quá mệt mỏi, đã nằm ở bệnh viện rồi mà Cố Minh Cảnh vẫn còn không chịu buông tha cho cô.
 
Hai lần trước cô đều không muốn sống mà chống đối anh ta nhưng lại không hề có tác dụng gì cả. Dường như người đàn ông này không đem cô trở về làm tình nhân một lần nữa thì nhất quyết không bỏ qua.
 
Sở Tích thật sự sắp khóc rồi: “Cố Minh Cảnh, em cầu xin anh, anh buông tha cho em được không? Anh đi tìm người khác đi, em không muốn làm tình nhân của anh, thật sự một chút cũng không muốn làm tình nhân của anh.”
 
“Không phải em còn lừa anh sao? Trước mặt anh em giả vờ nhu nhược, giả vờ ngoan ngoãn, em là giả bộ nịnh nọt anh, nhưng mà hai năm qua em vẫn luôn vào vai thật tốt, chưa bao giờ để anh phát hiện ra, anh đừng so đo với em nữa được không? Anh đừng đến tìm em nữa.”
 
“Anh cũng biết là em sắp chết rồi, biết em cũng không còn lại bao nhiêu ngày nữa, em cầu xin anh đừng để em đội cái thân phận tình nhân của anh mà xuống mồ gặp ba mẹ em được không? Anh ép em như vậy, lúc gặp mặt ba mẹ, bọn họ thật sự sẽ đánh chết em, còn không chịu nhận em.”
 
Sở Tích vừa nói vừa dùng mu bàn tay lau đôi mắt đã ướt đẫm.
 
Cố Minh Cảnh nghe Sở Tích nói liên tục như vậy mày càng nhíu lại.
 
“Ai nói với em là anh bắt em làm tình nhân?”
 
“Còn nữa, ai nói với em là em sắp chết?”
 
“Hả?” Sở Tích ngẩng đầu, khóe mắt vẫn còn vươn nước mắt, vẻ mặt ngu ngốc.
 
*****
 
Chuyện khách mời chương trình《 Nhà Nhỏ Của Chúng Ta 》bởi vì ăn đậu cô-ve chưa luộc chín nên bị ngộ độc cũng không gây ồn ào gì lớn, ngoại trừ Sở Tích có chút nghiêm trọng ra thì những người còn lại đều rất nhẹ, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi.
 
Trọng tâm câu chuyện dần chuyển sang người đàn ông sau khi nghe Sở Tích nằm viện lập tức bay đến.
 
Nghĩ đến những tin đồn bát quái trước kia về kim chủ của Sở Tích, nhân viên công tác của tổ chương trình bị chặn miệng đến tâm tư ngứa ngáy khó nhịn, chỉ là việc này không thể nhắc đến cũng không thể nói đến. Đến lúc đó cắt bỏ phần Sở Tích nằm viện thì căn bản sẽ không ai nhắc đến có người đàn ông nào, một là giữ gìn sự riêng tư của khách mời, hai là sẽ nhắc đến các nhà lãnh đạo trên đài.
 
Nhưng mà vẫn có tin tức từ bệnh viện tuôn ra. Chuyện là cô y tá đi đổi thuốc tung tin nóng, nói là gặp được kim chủ của Sở Tích, Sở Tích căn bản không bị kim chủ đá, kim chủ của cô là một người đàn ông trẻ tuổi, cực kỳ đẹp trai.
 
Chẳng qua cũng không có bao nhiêu người tin tưởng tin đồn này, phạm vi lan truyền cũng rất nhỏ, người nghe đến tin này chỉ cười cười rồi cho qua.
 
Không nói đến chuyện Sở Tích đã sớm bị kim chủ đá, vừa thấy tin đồn này dùng bốn chữ “trẻ tuổi”, “cực soái” để mô tả kim chủ Sở Tích là cảm thấy rất không đáng tin cậy rồi.
 
Quả thật hiện tại có người bịa chuyện cũng không biết bịa, đây là đang nói về Mary Sue yy à.
 
Nếu đổi lại thành “60 tuổi”, “hói đầu”, “bụng bia” thì nói không chừng mức độ tin cậy còn cao hơn một chút.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play