Bác sĩ trực ban tên Ngô Chánh, là một người khá tốt, anh ta không chỉ rót nước nóng đầy bình thủy cho tôi, còn kêu tôi về trước, anh ta sẽ tới phòng bệnh sau, để coi thử tình hình của Ninh Phục thế nào.
Ra khỏi phòng làm việc, tôi vốn định sẽ đi một mạch về phòng, ai ngờ còn chưa đi được bao xa, đã nhìn thấy một cậu nhóc con khoảng sáu bảy tuổi, đang khóc lóc đòi mẹ.
Tôi hơi e ngại, một phần bởi vì đêm tối như vầy, thằng nhóc này ở đâu ra, hay lại là hiện tượng ma quái giống lúc nãy nữa, phần khác nếu thật sự nó đang tìm mẹ, tôi mà bỏ đi thì thật vô nhân tính.
Đang phân vân không biết nên làm sao, chợt có thứ gì đó bám vào chân, tôi sợ hãi, cúi đầu xuống nhìn, trong tầm mắt hiện lên cảnh tượng,một con tiểu quỷ kinh dị vừa ôm chặt chân tôi, vừa ngước mặt nhìn chằm chằm vào tôi.
"Chị gái xinh đẹp ơi, chị tìm mẹ giúp em được không?"
Vẫn còn chưa định thần, thì con tiểu quỷ đã lên tiếng, lúc nó nói chuyện để lộ ra hàm răng nhọn hoắt, cùng với hai cây răng nanh khá dài.
Cả người của tôi giờ phút này tựa như bị đong cứng, không thể bỏ chạy, cũng không thể kêu cứu, cứ đứng im nhìn con tiểu quỷ, mặc cho nó bám lấy không buông.
"Sao vậy? Chị sợ em hả? Đừng sợ mà, đừng sợ mà".
Nói xong, nó từ từ lại thả tôi ra, rồi phóng một cái lên tới trần nhà, bò đi mất hút.
Một giây trôi qua, tôi nuốt một ngụm nước miếng để lấy bình tĩnh.
Rõ ràng từ từ nãy tới giờ, tôi liên tiếp gặp phải những chuyện quái dị, chắc chắn đây không phải là ảo giác, có điều nếu là sự thật, vậy thì rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với tôi đây?
Chẳng lẽ nào những chuyện này có liên quan tới vụ việc Ninh Phục bị tai nạn?
Mải mê chìm đắm trong dòng suy nghĩ, tôi chợt giựt mình nhận ra bản thân đã đứng trước phòng bệnh từ lúc nào không hay biết.
Lắc lắc đầu vài cái để lấy lại tinh thần, rồi sau đó không nhanh không chậm đưa tay mở cửa.
Có điều thật kỳ lạ, đẩy hoài mà cửa phòng không mở ra, giống hệt như đã bị ai đó khóa trong rồi.
Ngưng lại một giây, tôi nhớ rõ ràng lúc đi ra ngoài, cánh cửa vẫn còn hoạt động rất tốt, không có chuyện bị hư mà kẹt ổ khóa được, hơn nữa trong phòng bệnh chỉ có Ninh Phục, anh ấy không đủ sức đi tới cửa mà khóa lại.
Trầm ngâm một lúc, tôi dự tính sẽ quay lại phòng làm việc, tìm bác sĩ trực ban Ngô Chánh để nhờ giúp đỡ.
Chỉ là vừa mới xoay người định rời đi, thì bỗng dưng ở phía sau lưng lại truyền tới một tiếng "kèn kẹt" rất khẽ.
Theo phản ứng tự nhiên, tôi ngay lập tức ngoảnh đầu nhìn lại, liền trông thấy cánh cửa phòng mở hoài không được kia, giờ phút này đột ngột lại mở toang ra.
Quá kinh khủng, tôi lùi về phía sau vài bước.
"Diệp Chi, là em à? Sao không vào trong đi".
Tiếng của Ninh Phục vọng ra, âm thanh dù vẫn còn yếu ớt, nhưng lại nghe thấy rất rõ ràng.
Tôi chưa kịp bước vào trong, thì tự nhiên lại bị ai đó kéo về.
"Diệp Chi, Diệp Chi, đừng vô đó".
Phía sau có người đang gọi tôi, mà giọng nói này không ai khác chính là của Ninh Phục.
Tôi hoảng hốt, quay lại ngay.
Trước mắt của tôi, hình ảnh của Ninh Phục hiện ra.
Đầu óc tôi rối tung hết cả lên, Ninh Phục ở đây, vậy người trong phòng vừa mới nói chuyện là ai? Ai mới là Ninh Phục - chồng sắp cưới của tôi đây?
Không để tôi định thần lại, anh ấy đã nói tiếp "Diệp Chi, anh bị người ta dùng thuật trục hồn, đánh cho hồn phách lìa khỏi xác, hắn ta muốn chiếm đoạt thân thể của anh để thực hiện ý đồ gì đó, em hãy tìm cách, giúp anh lấy lại thể xác".
"Ninh Phục.... Em...". Chuyện anh ta nói quá sức tưởng tượng của tôi, khiến cho tôi không biết nên trả lời ra sao.
Thấy tôi không tin tưởng lắm, Ninh Phục liền nói thêm "Anh bị tai nạn là do hắn sắp xếp, những chuyện quỷ dị vừa rồi em gặp phải, cũng là một phần trong kế hoạch của hắn, hắn muốn em rối trí, để không tài nào ngăn cản được việc hắn muốn làm, hiện tại, em phải thật tỉnh táo, nhanh chóng tìm cách khi còn có thể, tuyệt đối đừng bị hắn dắt mũi".
Anh ấy càng nói lại càng làm tôi hoảng loạn, một chuyện dường như chỉ xuất hiện trong phim truyện, thời điểm này lại xảy ra với tôi.
"Diệp Chi, em còn nhớ không, lần hẹn hò đầu tiên, em đã từng nói với anh, khi chúng ta đã một lòng một dạ yêu nhau, thì nhất định phải tin tưởng nhau vô điều kiện".
Đôi mắt của Ninh Phục đỏ ngầu như muốn khóc.
Đúng vậy, người đứng đối diện tôi chính xác là Từ Ninh Phục, bởi vì chuyện anh ấy vừa nói, chỉ có tôi và anh ấy biết, đó là bí mật của chúng tôi.
"Ninh Phục, vậy giờ em phải sao đây? Kẻ đang ở trong phòng biết phép thuật, em chẳng thể đấu lại hắn được".
Tôi lo lắng hỏi, khóe mắt đã giăng đầy nước mắt, đang chờ đợi tuôn rơi.
"Diệp Chi, nhớ kỹ lời anh nói, manh mối của mọi chuyện nằm ở quê hương lúc nhỏ anh từng sinh sống - thôn Thục Linh, và Tân Lang Giấy chính là.... ".
Hình ảnh của Ninh Phục đột nhiên tan biến vào hư không, để lại câu nói vẫn còn đang dang dở.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT