(31)

Vì không dám để người ngoài cửa nghe thấy tiếng động khả nghi nào bên trong nên tôi không dám cử động, sợ nhỡ may bị bắt gắp đúng lúc vừa ra khỏi giường thì sao?

Chỉ có thể giả chết tiếp tục nằm trên giường, lén mở một khe hở nhỏ để lấy đường cho không khí vào dễ hô hấp.

Không biết qua bao lâu, đến khi mặt tôi bỏ bừng thì chăn trên đầu bỗng được người khác kéo ra.

Không khí được thông thoáng khiến tôi cực kỳ dễ chịu, tôi hít lấy hít để liên tục, giơ tay quạt quạt để giảm nhiệt trên mặt.

Kiều Diệc Thần nhíu mày: “Cô là đồ ngốc à? Vẫn còn chốn trong chăn, không sợ thiếu oxi thở không được?”

Tôi tức giận trừng mắt nhìn anh, nếu không phải anh mở cửa phòng ngủ thênh thang thì tôi cần phải chốn trong chăn đến động cũng không dám động ư?!

Nghe thấy bên ngoài không còn tiếng, tôi hỏi: “Chị Lỵ đi rồi sao?”

Kiều Diệc Thần gật đầu.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhanh nhẹn xoay người nhảy xuống giường.

Kiều Diệc Thần túm giữ cổ tay tôi: “Đi đâu?

“Đi làm đó, sắp tám giờ rồi, nếu không đi sẽ không kịp nữa!”

Bây giờ đang là 7 rưỡi, tôi còn không quen thuộc địa hình xung quanh khu nhà này, còn không biết phải tìm bến bắt xe thế nào và mất bao lâu nữa.

Mới đi làm tôi không muốn để lại ấn tượng không tốt cho các đồng nghiệp.

Kiều Diệc Thần nhăn mặt: “Không ăn sáng đã đi làm?”

Nói xong, anh nhét tôi và nhà tắm: “Trong ngăn kéo có đồ dùng cá nhân mới, rửa mặt chải đầu xong đi ra ăn sáng.”

Ăn sáng?

Ăn bữa sáng tình yêu chị Lỵ đã chuẩn bị cho anh hả?

Tôi nghĩ Kiều Diệc Thần điên rồi.

Nhưng lúc này sắc mặt anh không tốt, tôi do dự xong lại nghĩ đến thân hình cường tráng mà mình nhìn thấy ngoài ý muốn vừa nãy, biết điều im lặng.

Vệ sinh đơn giản xong đi vào phòng bếp, tôi thấy trên bàn ăn không để cháo bí đỏ, món tôi nghĩ sẽ ăn.

Mà là một phần sandwich kẹp đơn giản mới làm, cộng thêm một ly sữa đậu nành.

Tôi kinh ngạc nhìn Kiều Diệc Thần đứng một bên: “Anh làm?”

Trên khuôn mặt đẹp trai của Kiều Diệc Thần hiện một chút vẻ mất tự nhiên: “Không phải sắp muộn rồi sao? Ăn xong tôi đưa cô đi làm.”

“….Ừm.”

Tôi gật đầu trả lời, ngồi xuống ăn.

Bánh mì làm sandwich nướng có hơi cháy, trứng dùng làm nhân cũng không ổn lắm, nửa sống nửa chín, kết hợp với rau khi cắn một miếng ăn, thật ra vị nó không được tốt.

Không biết anh đã bỏ bao nhiêu đường vào cốc sữa đậu nành nóng, ngọt đến lợ.

Tôi đang ăn, không biết tranh giành, hốc mắt lại đỏ, trong lòng có chút cảm động và lưu luyến.

Tôi biết, hành vi này của bản thân giống loại người trơ trẽn, là người thứ ba đang hưởng thụ bữa sáng do chồng chưa cưới của người khác chuẩn bị.

Tôi lại không dám buông tay, lòng tham này tôi không khống chế được.

“Tại sao đang yên đang lành lại khóc?”

Kiều Diệc Thần nhận ra tình huống của tôi, nhíu mày: “Đồ ăn không ăn được? Thế thì đừng ăn.”

Nói xong anh định lấy để vứt bỏ sandwich trên tay tôi.

Nhưng tôi không bỏ được, nhét toàn bộ chỗ còn lại vào trong miệng.

Còn nhân tiện uống thêm ngụm sữa, uống hết chỗ sữa đậu nành ngọt lừ.

Ăn uống no say: “Ăn xong rồi, đi thôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play