Từ nhỏ, tôi và Kiều Diệc Thần là bạn học cùng lớp.
Anh rất xuất sắc, đúng chuẩn hình tượng ‘Con nhà người ta’ trong miệng của thầy cô và bậc phụ huynh.
Nhưng trong mắt của một đứa học sinh dốt ngu ngu như tôi, anh là một tên mọt sách chết vì học quá nhiều.
Nếu không, tôi đi theo anh từ tiểu học đến trung học cơ sở, rồi hao phí sức lực đến chín trâu hai hổ để có thể thi đỗ được vào trường trung học phổ thông trọng điểm của thành phố, nhất quyết muốn làm bạn học của anh, tại sao anh không nhìn tôi thấy quen mắt?
Nói đến lần Kiều Diệc Thần biết tên tôi đó, là lúc tôi trở thành ủy viên lao động của lớp thời trung học.
Ngày đó, tôi chạy theo xu thế lúc bấy giờ, giống mấy bạn học nữ khác, ngượng ngừng e thẹn để bức thư tình màu hống phấn đầu tiên trong đời người vào ngăn bàn học của anh.
Đúng lúc, anh chơi bóng rổ quay về lớp thấy được, vẻ mặt lạnh lùng hỏi tôi đang làm gì đấy.
Bị bắt tại trận ngay lúc đó, tôi đã xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng lên.
Đầu óc xoay chuyển, mượn thân phận ủy viên lao động nói mấy lời đúng lý: “Bạn học Kiều, mình thấy có rất nhiều rác trong ngăn bàn của bàn, đầy đến mức rơi cả xuống đất, có muốn mình dọn sạch giúp cậu không!”
Dường như anh không nghĩ đến, mình chỉ đi chơi bóng rổ một lúc trong thời gian nghỉ, ngăn bàn học đã bị nhét nhồi vào một đống thư tình lộn xộn, đôi lông mày đẹp nhíu chặt.
Đúng vậy, tôi bảo đảm, đúng là chuyện diễn ra trong chốc lát thế đấy!
Dù sao, Kiều Diệc Thần cũng là hotboy được cả trường công nhận, con gái thích anh….nhiều vô số kể!
Tôi nhớ rất rõ, trước kia trong trường học lưu truyền câu nói truyền miệng nhiều nhất là ‘Có ai mà không yêu Kiều Diệc Thần đâu?’
Đẹp trai, có tiền, còn có chỉ số thông minh cao!
Tôi đã chết mê chết mệt anh từ lúc còn nhỏ!
Khụ khụ, quay lại chuyện chính, sau đó, anh cảm ơn tôi giúp anh dọn sạch đống ‘Rác rưởi’ đó.
Tôi chỉ có thể kiềm chế mà mỉm cười, vơ vét đống thư tình của các chị em và của chính mình, chính trực liêm minh mang thẳng đi ném tất vào thùng rác.
Về sau bởi vì chuyện này, suýt chút nữa tôi trở thành kẻ thù chung của các chị em trong trường, thậm chí đã bị toàn bộ các bạn nữ biết chuyện trong lớp xa lánh!
Sau khi Kiều Diệc Thần biết chuyện này, trong lòng áy náy nên đưa ra đề nghị mời tôi uống trà sữa.
Trời thưởng cho cơ hội, sao tôi có thể không nắm chắc cơ hội được ở riêng với anh lần này?
Nhưng chuyện ngàn lần không ngờ tới đó là, anh mở tiệc chiêu đã toàn bộ các bạn trong lớp uống trà sữa, lấy danh nghĩa của tôi.
Dù tôi rất tiếc vì không phải cơ hội cho hai người hẹn riêng nhưng lúc ấy trong lòng vô cùng cảm động vì tấm lòng và suy nghĩ cẩn thận của chàng thiếu niên trong nóng ngoài lạnh.
Càng về sau, tôi phát hiện thật ra anh không hề khó tiếp cận như bề ngoài hay thể hiện ra, chỉ dựa vào bản lĩnh mặt dày của mình, ngày nào cũng tìm cơ hội để tạo đề tài nói chuyện cùng anh.
Thường xuyên qua lại, tôi và anh dần trở nên thân thiết, thậm chí còn là cô gái duy nhất trong trường có quan hệ tốt với anh.
Thế nên vào năm 16 tuổi ấy, một phần do đầu nóng lên, hỏi anh có muốn yêu nhau không.
Anh còn nghiêm túc nhìn tôi một lúc, sau khó xử nói: “Thẩm Tri Ý, yêu sớm ảnh hưởng đến việc mình thi Thanh Hoa.”
Nhưng tôi khi còn trẻ hết sức táo bạo, không ngờ lại thuận theo tiếp lời tự nhiên: “Cậu phải thi đỗ Thanh Hoa mới yêu đương đúng không, mình cũng sẽ thi!”
Sau đó, cô thấy anh khi con trẻ, hai cánh môi cong lên nở một nụ cười nhẹ.
Như ánh trăng trên bầu trời, mê hoặc cô khiến cô loạn xì ngầu.
Như thể bị đầu độc, ba năm cấp ba, tôi buông xuống chuyện tình cảm nam nữ ảnh hưởng đến việc tôi thi Thanh Hoa, mỗi ngày đi theo Kiều Diệc Thần làm đề, đọc sách!
Lúc ấy tôi rất nghiêm túc, lấy việc thi đỗ Thanh Hoa là mục tiêu quan trọng nhất trong đời, không chỉ sau khi thi đỗ có thể yêu đương với Kiều Diệc Thần mà còn một việc này nữa, nguyên nhân lớn nhất đã khích lệ tôi!
Kiều Diệc Thần nói, sau ngày thi đại học, anh muốn nói cho tôi một bí mật.
Nhưng vào ngày thi hôm đó……tôi thất hẹn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT