(12)

Hết lần này đến lần khác, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của mẹ, tôi chỉ có thể xấu hổ đưa Kiều Diệc Thần về nhà.

Mẹ tôi còn cố ý trau chuốt bản thân, chống gậy ba toong đứng chờ ở cửa.

Đương nhiên sau khi nhìn thấy tôi theo sau Kiều Diệc Thần bước từ trên chiếc xe BMWs, lại thấy anh xách ra túi lớn túi nhỏ đựng quà ra mắt gặp lần đầu, mẹ tôi há hốc mồm, rồi nhanh chóng cười tươi.

Một tiếng con rể này con rể nọ, gọi cực kỳ thân thiết.

Tôi vô cùng xấu hổ, sợ Kiều Diệc Thần chán ghét cái thái độ nịnh nọt này của mẹ mình.

Tôi âm thầm nhắc nhở bà bớt bớt lại: “Mẹ, bạn trai, chỉ là bạn trai!”

Nhưng ngờ đâu, mẹ tôi dùng một tay đẩy tôi sang một bên: “Đi sang chỗ khác đi!”

Sau đó quay đầu tiếp tục nhiệt tình thân thiết chào đón Kiều Diệc Thần: “Mẹ nói này con rể, đến đây đã được rồi, sao còn mua nhiều đồ này nọ như này, tiêu mất nhiều tiền lắm nhỉ!”

Không thể không nói, tất cả giáo dưỡng mà Kiều Diệc Thần được nhận từ nhỏ đến lớn quá tốt.

Giống như anh không nhìn thấy đôi mắt như kẻ săn mồi đang săn hổ, như con sói đang rình mồi của mẹ tôi, vẫn cười rất hòa nhã lễ phép: “Việc nên làm ạ, vốn đã muốn đến chào hỏi bác từ sớm nhưng Tri Ý nói vẫn chưa đến thời điểm thích hợp nên mới kéo dài đến hôm nay.”

Tôi: “…”

Ha, hóa ra Kiều Diệc Thần của sáu năm sau, nói dối đến lợi hại, nói mà ánh mắt không chớp lấy một cái.

Mẹ tôi nấu một bàn nhiều món ăn ngon, tâm trạng cực kỳ tốt, vui vẻ ra mặt tiếp đón Kiều Diệc Thần.

Mà từ đầu đến cuối biểu hiện của Kiều Diệc Thần rất tốt, hai người trò chuyện hăng say, dường như quên mất tôi, một người đang ăn cơm nhưng không có tiếng nói.

“Tiểu Kiều này, dì biết Tri Ý là con gái, bình thường đúng là dì có hơi nghiêm khắc với con bé một chút, nhưng không phải vì dì lo lắng cho nửa đời còn lại của nó hay sao!”

Nói nói đôi lời, bỗng nhiên mắt mẹ tôi đỏ hoe, kéo tay Kiều Diệc Thân, trong mắt có ánh nước: “Dì thấy con rất tốt, hy vọng con có thể chăm sóc cho Tri Ý nhà chúng ta thật tốt.”

“Đứa nhỏ này số khổ, là dì và ba con bé có lỗi với nó, năm đó nó thi vào đại học…”

“Mẹ!”

Trước khi mẹ tôi nói thêm điều gì đó, tôi cất cao giọng cắt ngang lời bà định nói.

Nụ cười ảm đạm: “Nước canh sắp nguội rồi, uống canh đi.”

Kiều Diệc Thần nhìn tôi.

Tôi cúi đầu, im lặng ăn cơm, hốc mắt đỏ ửng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play