7

Tôi rất sợ Cố Bắc, khi ở cùng Cố Bắc cũng vô cùng thận trọng, bởi vì trong suy nghĩ của tôi, tôi và cậu ấy thực sự không phải người cùng một thế giới.

Tôi tự ti à? Tất nhiên là không, tôi chỉ cảm thấy chắc chắn là tôi không xứng với cậu.

Nhưng nghe đồn cậu ấy không có tình người nhưng đối với tôi lại có rất nhiều kiên nhẫn, tôi nghĩ cậu ấy nhìn ra được tôi bất an, nhưng cậu ấy không nói ra, chỉ yên lặng đối xử với tôi rất tốt.

Chưa từng có ai đối xử tốt với tôi như vậy, cho nên với tôi việc này có sự cám dỗ quá lớn.

Tính tình cậu ấy lạnh lùng như vậy nhưng sẽ nhỏ giọng dỗ dành tôi rất lâu chỉ vì để tôi ăn nhiều thêm mấy miếng cơm, cậu ấy sẽ chú ý tới mỗi một động tác nhỏ của tôi sau đó giúp tôi chuẩn bị tốt trong vài giây, mỗi lần lúc đi kiểm tra lớp tự học cậu ấy sẽ đi đến bên cạnh tôi rồi lấp đầy ngăn bàn của tôi bằng những món đồ ăn vặt.

Thật kỳ lạ, dường như cậu ấy biết tất cả sở thích của tôi, mỗi lần mang đồ ăn vặt đến đều vừa hay là đồ tôi thích.

Từ lớp 1 đến lớp 8, cách nhau 3 tầng lầu. Ngay cả mọi người cũng ngạc nhiên khi mỗi ngày Cố Bắc đều tới giúp tôi lấy nước ấm đúng vào giờ giải lao của tiết thứ ba.

Tôi không muốn để cậu ấy chạy xa như thế, rất nhiều lần nói với cậu rằng tôi có thể tự làm, nhưng Cố Bắc cố chấp gần chết.

Tôi hỏi cậu: “Vì sao phải đối tốt với tớ như thế?”

Cố Bắc cười nhẹ một cái, đôi mắt đen láy như chỉ có thể nhìn thấy mình tôi: “Tớ nên đối xử với cậu thật tốt, Vãn Vãn, cậu không biết được, tớ đã chờ giây phút này từ rất lâu.”

Cậu ấy không hề giống Cố Bắc mà tôi biết.

Tôi từ lúc bắt đầu không biết nên làm gì đến việc chậm rãi hình thành thói quen, Cố Bắc rất vừa lòng với việc này.

Vài ngày trước hôm cậu ấy phải đi thi, cậu ấy kéo góc áo tôi dặn tôi hết cái này đến cái kia, giống y như một người cha già.

Rõ ràng trước đây không có cậu ấy tôi ở một mình vẫn ổn, nhưng dường như dù có thế nào thì cậu cũng chẳng yên lòng.

“Bạn học Cố, cậu giống y như cha già ấy.”

Nhìn thấy ánh mắt trêu ghẹo của tôi, cậu ấy hình như mới kịp phản ứng lại, không được tự nhiên giải thích: “Xin lỗi, không tự giác được coi cậu như em bé.”

Tôi nhẹ nhàng nói với cậu ấy: “Yên tâm đi thi đấu đi, tớ có thể tự chăm sóc mình mà.”

“Ừ.”

Còn tiếp

011: Ngọt ngào hông? Cơm tó ngon hông???? Cố Alaska chất lượng hông???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play