Mày có người yêu rồi tại sao còn cưới tao?
Khang ngẩn người ra.
Anh giữ tất cả lần đầu cho cô mà giờ cô nói thế à?
Thừa biết vợ mình đang uất ức, đang nghĩ bậy bạ.
Anh không chần chừ nữa mà giữ mặt cô đối diện với mình, rành rọt nói ra từng chữ một:
- Anh giữ tất cả lần đầu cho em, em còn nghĩ lung tung gì thế? Người bạn đầu tiên anh có là em, bạn thân đầu tiên và duy nhất cũng là em, người đầu tiên anh thích cũng là em, người đầu tiên anh yêu cũng là em, người cướp đi lần đầu của anh cũng là em, hơn hết người đầu tiên và duy nhất anh lấy làm vợ cũng chỉ có mình em.
Tình cảm mười mấy năm qua không đủ để em tin tưởng à?
Tiết Nhu nghe thấy tâm tình cũng đã tốt hơn rất nhiều, tuyến lệ cũng tự động tắt nhưng cô vẫn cứ uất ức thế nào ấy...
Cô khẽ đưa mắt nhìn Khang, nghĩ ra thì cũng đúng, Khang đối với cô cái gì cũng là lần đầu.
Còn cô đối với Khang thì...
Dù biết những thứ anh đang nói đều là sự thật, nhưng cô vẫn cứng đầu phản bác:
- Mày đang lừa con nít chắc?
Nghe câu nói này Viễn Khang thật sự thất vọng, sâu thẩm trong lòng anh đột nhiên xuất hiện một vết thương lớn.
Anh nói đến thế mà cô còn nghi ngờ? Chẳng lẻ mười mấy năm cô không tự cảm nhận được sao?
Anh buông cô ra, xoay mặt về nơi khác không nhìn cô, kìm nén cảm xúc Khang nhẹ giọng:
- Tiết Nhu những gì anh nói đều là thật, em không tin tưởng vào lời anh?
Thoáng nhìn dáng lưng cao ráo ấy Tiết Nhu lại cảm thấy tội lỗi.
Tin, cô đương nhiên tin.
Nhưng anh vẫn chưa cho cô biết người phụ nữ kia là ai.
Tức quá hóa giận, cô ngồi bệch xuống đất, chọi cái túi xách vào người anh, giọng cọc cằn:
- Ra vẻ ôn nhu cho ai xem? Tao đứng hết nổi rồi đây.
Chiếc túi bay thẳng vào lưng anh và rơi xuống nền nhà.
Khang tự bọp vào trán mình.
Anh xoay lại thì con heo kia đã ngồi bệch dưới sàn, đôi gò má bánh bao còn phúng phính đo đỏ nhìn cưng chết đi được.
Khang ngồi xổm xuống đối diện với cô:
- Đứng hết nổi rồi chứ gì?
Tiết Nhu ra vẻ đáng thương gật gật đầu.
- Không muốn dậy luôn chứ gì?
Cô lại gật đầu.
Khang nở nụ cười ấm áp, búng vào trán cô:
- Thế thì ngồi đây luôn đi.
Ai rảnh đâu mà bồng cái thay mập của mày.
Nói rồi liền đứng lên đi vào phòng tắm không quên tặng cô cái cười khiêu khích.
Tiết Nhu trợn tròn mắt, cái gì thế? Từ khi nào Khang nó gan thế?
Nghĩ cũng mắc cười.
Vừa rồi còn ghen tới ghen lui giờ đã thành đấu khẩu.
Đây là kết quả khi hai đứa bạn thân cưới nhau à? Cãi nhau đánh nhau như cơm bữa rồi cũng hòa.
Hay như vừa rồi, ghen lồ ng ghen lộn xong rồi chỉ vì một ánh mắt ôn nhu kia mà phá tan sự ghen tuông trong người.
Ánh mắt ấy chặt nịch khẳng định anh không ngoại tình.
Tiết Nhu cô rõ hơn ai hết, có cho nó mười lá gan cũng không dám đi ngoại tình.
Lát sau Khang trở ra thì thở dài bất lực.
Tiết Nhu thật sự như lời anh nói mà ngồi ù lì dưới nền đất không thèm lên giường nằm.
Anh thuận tay quăng chiếc khăn lông vào người cô:
- Thay đồ tiện sẵn dẹp giùm cái khăn.
Tiết Nhu chỉ liếc nhìn anh một cái rồi nhìn sang chỗ khác vẻ thờ ơ chán ghét.
Viễn Khang nhếch môi mỉm cười, cái kiểu giận dỗi mà cũng đáng yêu đến chết người.
Anh mà lơ là cô một chút chắc cô sẽ xa vào lưới của tên đàn ông khác mất.
Anh vốn định mặc kệ thêm một tí nữa nhưng vô tình thấy bờ vai nhỏ nhắn run lên, nhìn lên máy điều hòa mới nhớ là bật ở nhiệt độ 20°C.
Ông trời đúng là chẳng bao giờ để anh bỏ mặc cô được cả.
Khang nhẹ nhàng đi đến ngồi xổm xuống nắm lấy bàn tay mềm mại:
- Đi, đi thay đồ.
Tiết Nhu thẳng thừng gạt tay anh ra:
- Cút đi, không cần quan tâm.
Viễn Khang chỉ muốn bay nhào đến ôm hôn cái đôi gò má kia.
Mỗi lần giận là nó cứ phồng ra trong đáng yêu phết.
- Ngồi dưới này lạnh, lên giường ngồi.
Anh đưa tay ra định nắm lần nữa thì bị cô cự tuyệt:
- Tránh xa tao ra.
Cái thay mập này đếch cần mày quan tâm.
Anh thật muốn kí vào đầu cô một cái, cơ thể thì run lên vì lạnh mà cứ sỉ diện ngồi ở đây không cho anh động vào.
Chẳng hiểu sao lúc trước anh có thể dỗ cô từ ngày này qua ngày nọ.
Thừa biết có nhẹ nhàng tiếp thì cô cũng sỉ diện hảo nên anh trực tiếp bồng cô lên.
Đoán được hành động tiếp theo chính là vùng vẫy nên anh đã chặn trước:
- Lúc trước mày vùng vẫy thì không sao, bây giờ mày vùng vẫy có mà mang họa nha con.
Tiết Nhu bị nắm thóp liền nghiến răng nghiến lợi:
- Tao mà không bầu là tao đập mày chết.
Khang chỉ cười đáp:
- Đẻ xong đi rồi phanh thây tao cũng được.
Đặt con heo lười biếng vào trong chăn, chuẩn bị đi lấy đồ cho cô thì điện thoại lúc này reo lên, Tiết Nhu nhanh mắt thấy người gọi là cái con yêu nghiệt kia.
Khang cầm điện thoại ra một góc nhấc máy.
Tiết Nhu ngồi trên giường suy nghĩ đắn đo cuối cùng là mở miệng rên:
- Nhẹ thôi anh ơi...!A, mạnh quá đau em...!Mau quay vào đi anh ơi...!Em nôn lắm rồi anh ơi...!ư ư a a...
Viễn Khang cứng đơ người xoay lại nhìn Tiết Nhu.
Người ở đầu dây bên kia nghe thấy thì chết lặng.
Anh vội vàng tắt điện thoại.
Tiết Nhu nhếch mép:
- Con đó là con nào?
Viễn Khang chỉ biết cười trừ, anh không thể tin vợ anh có thể làm chuyện mất mặt như thế.
Anh bất lực quỳ xuống lạy cô tại chỗ:
- Chị Du, là chị Du!
Khang khóc không ra nước mắt.
Quả này anh bị chị hai chơi, ngược lại bị vợ hại.
Toang thật rồi...
Tiết Nhu nghe xong mà cứng đơ biểu cảm, cô ngây người:
- Ch...!Chị chồng?