Yên tâm, anh chỉ thẳng được với em!
Tiết Nhu bĩu môi, "thẳng" á? Trừ lúc lên giường thì chẳng lúc nào cô thấy anh thẳng cả.
- Như thể mày không hứng thú với gái vậy?
Khang bật cười cốc vào đầu cô:
- Chứ em là con gái à? Anh quên mất vợ anh là con gái, xin lỗi nhé.
Câu nói trêu chọc nhẹ nhàng này rõ là đang chọc tức cô.

Cô từ trên xuống dưới chỗ nào giống con trai chứ? Tiết Nhu theo thói quen đưa tay nắm tóc Khang giật mạnh:
- Hình như tao hiền quá rồi mày làm tới.
Bất ngờ bị nắm đầu Khang dường như muốn mất thăng bằng ngã ra sau.

Anh cũng thật nể vợ anh, người thì lùn hơn anh một khúc mà tay dài kinh.
- A a, anh sai rồi.

Mau buông ra đi...
Tiết Nhu cô làm gì dễ bỏ qua thế, cô một tay nắm tóc anh, một tay bóp miệng anh làm những thứ khó coi.
Cả hai dường như quên mất sự hiện diện của mẹ chồng.
Tuyết Nhan bật cười ho khan một tiếng ra hiệu cho hai con khỉ kia rằng mẹ bây còn ở đây.
Tiết Nhu nhìn mẹ chồng thì cười gượng vội buông Khang ra.

Cô với Khang lúc nào cũng giỡn hớt như vậy, chắc mẹ chồng sẽ không để ý đâu nhỉ?
Tuyết Nhan biết mình đã làm hai đứa kia ngại ngùng nên bà cất tiếng:
- Hai đứa ăn xong thì dọn dẹp nhé.

Mẹ có hẹn với mấy bà bạn đi ăn sáng.

Giờ mẹ đi đây.
Nói xong liền rời đi chừa lại không gian riêng cho vợ chồng anh.
Tiết Nhu đục vào người Khang, còn thân thiện tặng anh cái lườm xéo sắc.
- Ăn đi còn đi làm.
Giọng điệu cọc cằn dữ luôn, nhưng hành động đưa bát cơm thì lại nhẹ nhàng đến không ngờ.
- Đi làm gì chứ? Cơ quan anh phải sửa chữa nên tạm thời được nghỉ một tuần.
- Ăn đi con chó.
Viễn Khang vừa cho cơm vào miệng đã nghe thấy lời nói của cô.

Anh ho sặc sụa, mặt mài trở nên khó coi:
- Kêu ai là chó đấy?
Tiết Nhu ung dung nuốt thức ăn trong miệng rồi nghênh mặt:
- Mày! Là con chó của tao!
Cô đọc rành rọt từng chữ một, con tốt bụng chỉ tay vào người anh rồi chỉ vào người mình để diễn tả thêm cho lời nói đặc sắc.

Gương mặt thì hiện rõ vẻ khinh thường, cợt nhã.
Viễn Khang chịu không nổi cái gương mặt kêu ca ấy liền đưa tay cốc vào đầu cô.

Ngay sau đó đôi đũa trong tay Tiết Nhu không cánh mà bay thẳng vào đầu anh và sau đó là rơi xuống đất.

Tiết Nhu nhếch mép hài lòng:
- Có qua có lại mới toại lòng nhau!
Trời mọe, thật muốn vố vào đầu con vợ một cái.

Con vợ gì mà trước mặt mẹ chồng thì dạ dạ vâng vâng, sau lưng thì nó hành xem chồng nó chẳng khác gì con chó.
Ừ mà đúng nhỉ.

Đó giờ Tiết Nhu bao giờ xem anh là chồng đâu nhỉ?

Còn chưa kịp trả thù thì cái chân dài chưa tới một mét kia đã gác lên đùi anh.

Tiết Nhu ngang ngược ra lệnh:

- Lấy tao đôi đũa mới.
Cái giọng điệu gì thế? Đêm qua còn dịu dàng các thứ.

Biết thế đêm qua đã không mềm lòng.
Viễn Khang anh đương nhiên không cam tâm làm.

Anh thẳng tay gạt cái chân lùn ngủn ấy ra, tiếp tục gấp thức ăn cho vào miệng:
- Có tay có chân tự đi mà lấy.
Anh biết anh đang chọc tức vợ mình.

Nhưng thành thật xin lỗi, chỉ khi lên giường anh mới ga lăng nổi chứ bình thường kêu ga lăng thì mơ đi nhé, nhất là với Tiết Nhu.
Tiết Nhu cầm cái bát lên như muốn phang vào người anh, anh cũng đã thủ sẵn tư thế để né.
1...
2...
3...
Phù, bát cơm vẫn nằm vẹn trên bàn, nhưng Tiết Nhu thì cọc cằn đập bàn một cái dằn mặt anh rồi bỏ ra phòng khách.
Bàn ăn thoáng chốc chỉ còn lại một mình anh, nhìn bát cơm kia vẫn còn đầy ấp như chưa vơi đi hột nào.

Khang lúc này chợt nhớ vợ mình đang mang thai tính khí thất thường.

Anh vội đặt bát cơm xuống chạy ra phòng khách.
Có trách thì trách cô và anh chơi thân mười mấy năm, đột nhiên thay đổi tính khí thì ai mà nhớ cho kịp.

Trong vô thức nào đó Khang vẫn nghĩ Tiết Nhu là cái con bạn thân ngỗ nghịch khó ưa của mình.
Tiết Nhu hậm hực nằm dài trên ghế sô pha, cô cố tình mở ti vi lớn hết cỡ, cố ý dán mắt vào màn hình ti vi không để tâm đến anh.
Viễn Khang đứng đó nói nữa ngày trời cũng không chữ nào lọt vào tai cô.

Thấy con heo lười biếng kia vẫn còn giận dỗi, anh cảm giác như nãy giờ anh đang nói với không trung vậy.
Bực mình, bức xúc.

Anh cầm lấy remote tắt ti vi, nhanh như chóp ngồi vào sô pha đặt cô ngồi lên đùi mình.

Tiết Nhu đơ người chưa định hình được mọi chuyện liền bị anh ngang nhiên cướp lấy hơi thở.
Buông chiếc môi mềm mại ra, anh gằng giọng:
- Có xuống ăn không?
- Không!
Còn tưởng anh sẽ làm gì ghê gớm, ai ngờ lại nhẹ giọng:
- Thế mày muốn ăn gì?
Tiết Nhu suy nghĩ đắn đo một hồi.

Cô nhìn tổng thể từ trên xuống dưới người Khang.
Đắn đo mệt nhọc, cuối cùng lại mỉm cười hiên ngang ngậm lấy môi anh.
Chiếc lưỡi lờn vờn đùa giỡn trong khoang miệng như là chủ nhà, tự tin đắc ý chẳng được mấy giây đã bị Khang áp chế lại.
Không cam tâm cô đẩy anh ra, hơi thở có chút loạn nhịp:
- Mày không được đáp trả.
Gì thế? Hôn anh không cho anh đáp trả?
- Tao hôn mày, mày mà đáp trả thì tao ăn mày!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play