Khí tức nam tính gần trong gang tấc bao phủ lấy cô, mãnh liệt mà cường thế, không có chỗ nào để trốn.
Đôi mắt sâu không thấy đáy của anh luôn nhìn chằm chằm vào cô.
Thời Nhiễm nghiêng người.
Cô nhìn Sầm Diễn, đôi môi đỏ cười như mặt hồ gợn lên vài đợt sóng quyến rũ thuần khiết: “Nếu tôi không đi vào, Sầm Tứ ca là định ở chỗ này ép buộc tôi làm chút chuyện nam nữ trưởng thành thích làm sao?”
Cô cũng nhớ những gì anh đe dọa trong xe.
Bốn mắt đối diện nhau.
Một người khiêu khích kiều diễm, một người thâm trầm nội liễm.
“Vào đi.” Thời Nhiễm không chịu, khóe môi ấm áp lười biếng nói.
Hai người vào cửa hàng.
Nhân viên hướng dẫn mua hàng luôn nhìn mặt chọn người lúc này nhanh chóng nở nụ cười chuyên nghiệp, khí đáy mắt thoáng nhìn qua Thời Nhiễm lập tức hiện lên vẻ kinh diễm.
Quá đẹp.
“Xin chào, cô cần tìm gì sao ạ?” Nhân viên lễ phép hỏi, thanh âm theo bản năng hạ thấp xuống mềm mại thêm vài phần, lo sẽ làm vị mỹ nhân này hoảng sợ.
Nụ cười như sao nhỏ cùng đôi mắt đen trắng rõ ràng, Thời Nhiễm khẽ nâng cằm về phía Sầm Diễn, giọng nói nhẹ nhàng vui vẻ: “Cần chứ, kích cỡ hỏi anh ta, anh trai tôi, anh ta đều biết.”
Dáng điệu tươi cười của nhân viên mua hàng bỗng bị nứt ra.
Lúc hai người bước vào, tuấn nam mỹ nữ, lúc ấy cô theo bản năng liền cho rằng họ là người yêu, hoặc là vợ chồng mới cưới, dù sao các mối quan hệ khác cũng không có khả năng sẽ cùng nhau vào cửa hàng đồ lót, vẫn thường là phụ nữ.
Ai dám nghĩ…
Anh trai?
Anh trai em gái?
Hết sức kinh hãi không kịp che giấu, đồng tử mở to, người nhân viên hướng dẫn mua hàng không khỏi điên cuồng tự bổ não, những người hào môn thế này… loạn luân sao?
Trời ơi.
Thời Nhiễm tất nhiên là bắt được sự khiếp sợ của cô ấy, cũng đại khái có thể đoán được người ta đang suy nghĩ cái gì, cô tuyệt đối sẽ không phủ nhận, cô chính là cố ý.
Không hề giải thích, cô chỉ mỉm cười với Sầm Diễn liền theo sau chậm rãi đi tới hàng ghế chờ, hai chân tao nhã bắt chéo, cười không chút để tâm như chờ đợi chuyện kế tiếp.
Thân hình cao lớn của nam nhân đứng dưới ánh đèn chiếu lên đỉnh đầu càng thêm anh tuấn.
Đôi mắt đen như mực trước sau như một xác thực luôn lãnh đạm, Sầm Diễn đứng yên nhìn cô, giọng nói trầm thấp mang vẻ trêu chọc, gợi cảm nói không nên lời: “34C, đen, kiểu mỏng.”
34C……
Môi đỏ trở nên lạnh hơn vài phần, nhưng cũng chỉ là một chút, Thời Nhiễm vẫn như cũ đối diện với anh, nghe vậy thậm chí còn thật lòng thật dạ khen ngợi: “Sầm Tứ ca quả nhiên có kinh nghiệm phong phú, xem ra đã trải qua không ít phụ nữ mới có thể chỉ nhìn thoáng qua liền biết kích cỡ.”
“Thời Nhiễm.” Gương mặt anh tuấn của Sầm Diễn nhất thời trầm xuống, hàn ý lạnh thấu xương, trong lồng ngực càng giống như có gì đó đang nhịn không được cố gắng mạo hiểm xông ra ngoài.
Thời Nhiễm làm như không phát hiện ra sự tức giận của anh, khuôn mặt tươi cười sáng rực như cũ: “Còn muốn mua sao?”
Mười phút sau.
Hai người đi vào một cửa hàng thương hiệu xa xỉ mà Thời Nhiễm thích.
Nhìn lướt qua một vòng, ngón tay trắng nõn của cô tùy ý chỉ chỉ, quay qua nam nhân viên bên cạnh ngọt ngào cười: “Cái váy màu hồng nhạt đó, váy dài màu tím, a… còn có chiếc váy thắt lưng này màu vàng, chiếc váy hở lưng bên cạnh, phiền giúp tôi đóng gói lại.”
Nam nhân viên ngay lập tức liền đỏ mặt.
Ai có thể chống đỡ được một mỹ nhân như vậy nhìn mình cười chứ?
“Được. Được rồi, mời tiểu thư ngồi chờ một chút…”
Chữ chờ còn chưa nói ra, một luồng khí lạnh đột nhiên đánh tới, nam nhân viên theo bản năng ngẩng đầu, bất ngờ không kịp đề phòng đụng vào một đôi mắt sâu như chứa đầy băng, quá lạnh.
Ánh mắt kia…
Chỉ trong một giây, sau lưng nam nhân viên đã toát ra mồ hôi lạnh, thậm chí thân thể còn run rẩy.
Sầm Diễn liếc mắt nhìn anh ta một cái liền lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, đôi mắt híp lại, nhìn về phía nữ nhân viên khác cách đó vài bước, giọng nói đặc biệt lạnh lẽo: “Cô tới, những cái cô ấy chỉ không lấy.”
Thân ảnh đứng đứng, khí thế quá mức mạnh mẽ áp người, nữ nhân viên nhất thời có chút nơm nớp lo sợ.
“Vậy…”
Sầm Diễn tự mình chỉ vài cái mà Thời Nhiễm thật sự thích.
Cuối cùng, tầm mắt anh nặng nề nhìn về phía Thời Nhiễm đang không thèm để ý.
Thời Nhiễm cong khóe môi mỉm cười với anh.
Rất nhanh, nhân viên đã đóng gói tất cả những gì Sầm Diễn chỉ đem ra.
Đầu ngón tay Sầm Diễn đưa thẻ qua.
“Sầm Tứ ca.” Thời Nhiễm đem điện thoại di động đặt trở lại trong túi chớp chớp mắt, ấm áp hỏi, “Nếu đã là anh bồi thường quần áo cho tôi, vậy bây giờ đều thuộc về tôi, đúng không?”
“Phải.” Đem ánh mắt khóa chặt gương mặt cô lại, cảm xúc trong mắt Sầm Diễn thực ra rất thờ ơ, tựa hồ không hề bị cô cố ý chọc giận mà không vui, giống như vẫn luôn dung túng tính tình cáu kỉnh của cô.
“Vậy… Tôi có quyền xử lý những thứ thuộc về tôi, phải không?”
“Phải.”
Bên môi nhất thời hiện lên ý cười xao động, Thời Nhiễm gật đầu, dường như rất vui vẻ: “Phiền toái Sầm Tứ ca chờ một chút.”
Sầm Diễn không lên tiếng.
“Đại tiểu thư!” Chỉ chốc lát sau, Bùi Viễn xuất hiện.
Tầm mắt lười nhác đảo qua khuôn mặt Sầm Diễn và những chiếc túi đồ đó, Thời Nhiễm qua loa nói: “Giúp tôi đem những bộ quần áo này lên mạng bán.”
“Không thành vấn đề.” Bùi Viễn nhếch miệng cười, răng nanh đáng yêu lộ ra, so với ngoại hình có chút không phù hợp, nhớ lời Thời tổng dặn dò anh còn cố ý hỏi, “Đại tiểu thư, có cần giảm giá không? Hay vẫn là giá gốc?”
“Ừm…” Thời Nhiễm giả vờ suy tư hai giây, tươi cười, “Đồng giá đi.”
“Được, đại tiểu thư!”
Nhân viên cửa hàng đứng một bên câm nín: “…”
Điên rồi.
Mà Sầm Diễn…
Anh không chớp mắt nhìn chằm chằm cô gái trước mặt rõ ràng là khiêu khích, con ngươi u ám đột nhiên quay cuồng dữ dội, tùy ý lại nguy hiểm, mà cơ hồ là cùng lúc, trong lòng tựa như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
Đốt cháy anh, không có cách nào phát tiết.
Nhưng cuối cùng, Sầm Diễn vẫn không nói gì, chỉ là giữ cổ tay Thời Nhiễm, nắm chặt cô rời đi.
Thời Nhiễm ngước mắt lên, nhìn thấy hàm dưới bạnh ra của người đàn ông, còn có môi bạc gần như mím thành một đường thẳng, đột nhiên cong môi cười nhắc nhở: “Sầm Tứ ca, quần áo đã mua xong rồi.”
“Không đủ.” Hai chữ lạnh lùng ngắt lời cô.
Thời Nhiễm nhíu mày.
Một lát sau, cô bị người đàn ông nắm chặt tay kéo vào cửa hàng quần áo nam, mặc dù không thể so sánh với thủ công được định chế, nhưng cũng là một nhãn hiệu sang trọng khiến không ít người ngần ngại.
Một từ, đắt.
Thời Nhiễm chớp chớp mắt, biết rõ nhưng vẫn hỏi, giọng nói lạnh nhạt: “Sầm Tứ ca có ý gì?”
“Áo sơ mi, em trả cho anh.” Giọng nói trầm khàn như phát ra từ sâu trong cổ họng, Sầm Diễn lẳng lặng nhìn rồi bất ngờ bắt lấy lòng bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt ve.
Động tác thong thả, đúng thật là dồn hết tâm trí, cũng là tham luyến nhiệt độ của cô.
Nhưng theo sát đó là sự uy hiếp mạnh mẽ: “Nếu không mua, chúng ta có thể ngồi ở đây dành thời gian từ từ cho em suy nghĩ, hoặc là bây giờ em có thể đưa ra một chiếc áo sơ mi giống hệt của anh.”
“Ngày mai sẽ mặc.” Cuối cùng anh nói.
Đôi mắt của anh vẫn là tối và đáng sợ.
Tuy nhiên Thời Nhiễm là trường hợp ngoại lệ.
Đôi mắt xinh đẹp cùng anh đối diện, khuôn mặt ngẩng lên nở nụ cười tùy ý, cô chợt thả ra thanh âm mềm mại, nghe có vẻ dịu dàng lười biếng khiến người ta rung động: “Có thể a, trả lại cho anh, nếu Sầm Tứ ca không để ý cái áo sơ mi đó đối với anh có ý nghĩa khác nhau.”
Vừa chuyển lời, ánh mắt cô vô tội: “Ngày mai mặc đúng không?”
Yết hầu Sầm Diễn đột nhiên lăn xuống.
“Phải.”
“Muốn bao nhiêu?”
“Một cái.”
Trong mắt Thời Nhiễm tràn ra vài phần mê hoặc lòng người cười: “Vậy phiền Sầm Tứ ca buông tôi ra, bằng không, tôi chọn thế nào đây?”
Tầm nhìn hạ xuống phía cổ tay ra hiệu.
Làn da của cô quá trắng, nơi bị nắm đã có vết đỏ.
Mím môi, Sầm Diễn cuối cùng vẫn phải buông cô ra.
Thời Nhiễm cười khẽ một tiếng, xoay người chậm rãi đi dạo trong cửa hàng, không chút lưu tâm, hoặc là nói đang trực tiếp chắn ánh mắt của anh đang thủy chung nhìn theo cô.
Một lúc lâu sau, ngón tay cô duỗi ra.
“Màu hồng nhạt, làm phiền rồi.” Cô nói với nhân viên mua hàng.
Khi hai người vừa bước vào, người nhân viên liền liếc mắt nhìn Sầm Diễn, biết được anh nên mặc quần áo cỡ nào, vì thế cười khanh khách nói: “Được rồi, xin chờ một chút, tôi lập tức đóng gói lại.”
“Chờ đã.” Thời Nhiễm nhàn nhạt ngăn cản cô ấy bình thản nói, “Nhớ lấy số một.”
Nhân viên mua hàng cứng đờ, cô ấy không hiểu: “Nhưng vị tiên sinh này…”
“Liền lấy số một đi.” Thời Nhiễm nháy mắt với cô.
“……”
Cuối cùng, người nhân viên vẫn cầm ra một chiếc áo sơ mi màu hồng nhỏ.
Sầm Diễn thấy rõ màu áo sơ mi.
Anh không bao giờ mặc màu hồng, cô không phải là không biết, nhưng đang cố ý.
Anh cũng không phản đối, nhưng cô lúc cô lấy thẻ của Thời Ngộ Hàn ra thì bị anh cản lại, lạnh nhạt nói: “Dùng tiền của em, là em mua, không phải Thời Ngộ Hàn.”
Thời Nhiễm bỗng nhiên hơi bực bội.
Cô quay sang nhìn anh, muốn cười nhưng không cười: “Nhưng của anh trai tôi chính là của tôi.”
Tuy nhiên, giây tiếp theo, thẻ trong tay đã bị người đàn ông cướp đi.
“Lấy của em.” Anh lạnh lùng lặp lại, không cho cãi lại.
Thời Nhiễm hé môi, giọng nói rất nhẹ, có ý khiêu khích rõ ràng: “Không có mang theo tiền, làm thế nào đây?”
Vừa dứt lời chỉ thấy anh lấy thẻ của mình ra đưa cho nhân viên thu ngân.
“Vậy thì nợ.” Ánh mắt anh lạnh lùng nói.
Nửa giờ sau, bệnh viện tư nhân hàng đầu ở Giang Thành.
“Tê…”
Lại không đặt chính xác.
Đau.
Thời Nhiễm hít một hơi thật sâu.
Y tá nhỏ chột dạ, theo bản năng lại nhanh chóng liếc mắt nhìn người đàn ông cao lớn anh tuấn đứng ở một bên, mặt càng đỏ hơn: “Thực… thực xin lỗi… tôi không phải cố ý…”
Vẻ mặt Sầm Diễn cực nặng, ánh mắt cũng tối: “Đổi người.”
Hai chữ rét lạnh làm cho người ta rùng mình.
Khuôn mặt y tá nhỏ lập tức trắng bệch, tay nhỏ thoáng chốc run lên.
“Tôi…”
“Đừng để ý đến anh ta nha, anh ta chính là nhìn hung dữ vậy thôi.” Thời Nhiễm ôn nhu an ủi, cười yếu ớt, phảng phất như người vừa bị tiêm đau hai lần không phải là mình, cô thậm chí còn có tâm tình đùa giỡn, “Cứ nhìn anh trai tôi như vậy, thích à?”
Y tá nhỏ cắn môi dưới, tim đập nhanh đồng thời có chút xấu hổ.
“Tôi…”
“Có muốn tôi giúp cô không?”
Y tá nhỏ thẹn thùng gương mặt nhất thời thay đổi đỏ ửng, tim đập dồn dập, cô ấy còn xấu hổ quay qua nhìn người đàn ông một lần nữa, cũng nghĩ không thể mất mặt trước anh nữa, cô ấy tự nhắc mình phải hết sức chú ý, rốt cục đem kim đâm đúng vào mạch máu Thời Nhiễm.
“Có việc gì bấm chuông là được rồi, tôi lập tức tới.” Y tá nhỏ giọng nói, muốn lén lút nhìn người đàn ông một cái, nhưng rốt cuộc vẫn không dám, cúi đầu cầm đồ ngượng ngùng bỏ chạy thật nhanh.
Trong phòng bệnh đơn VIP lúc này chỉ còn lại hai người.
Sầm Diễn đứng ở bên giường, nhìn cô nhắm mắt lại, rõ ràng không muốn cùng anh nói chuyện, trong lúc hoảng hốt, trong đầu anh nhớ tới một chuyện cũ liên quan đến cô.
Tứ ca: Bốn bỏ lên năm, cũng xem như là lấy được quà sinh nhật của vợ rồi.
Thời Ngộ Hàn: Ồ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT