Vì nghe theo lời Chu Hạo Hiên nên Mộc Như Ý cũng siêng về Mộc Gia hơn hẳn. Nhưng mọi hành động của cô ta đều khiến cô nghi hoặc, ngay cả Vú Trần cũng lấy làm lạ. Nhưng thấy Mộc Như Ý tận tình chăm sóc quan tâm ba mẹ nên cô cũng không đề phòng nhiều. Với cả thời gian này cô cũng đang bận việc học ở trường nên cũng không chạm mặt Mộc Như Ý cho lắm. Việc cô ta về Mộc Gia có mục đích gì thì cô cũng không lường trước được.
Chỉ là bây giờ sự đối đãi của Mộc Như Ý đối với ba mẹ cô không hề thật lòng, thấy Vú Trần định đi lên lầu Mộc Như Ý liền hỏi.
- “ Hình như bếp chưa tắt đúng không?”
- “ À, vâng! đó là thuốc bổ. Tôi định lên lầu gọi Ông chủ xuống uống.”
- “ Thôi! bà ở lại đi để tôi lên gọi ba!”
- “ Thế phiền tiểu thư rồi.”
Mộc Như Ý không nói gì mà đi thẳng lên lầu, Vú Trần và người làm trong nhà cũng quen với thái độ của cô ta. Đứng trước cửa phòng ba mẹ, đang định gõ cửa thì Mộc Như Ý nghe loáng thoáng được ba mẹ đang nói chuyện.
- “ Nhanh thật đó ông à! Tuệ San của chúng ta cũng sắp ra trường rồi!”
- “ Phải! hai cô con gái cũng lớn cả rồi. Chắc tôi cũng phải nghỉ hưu sớm thôi!”
nghe đến đây mặt Mộc Như Ý biến sắc hẳn, câu nói “ Tuệ San của chúng ta” khiến cô ta cảm thấy không hề vui chút nào, dù biết bản thân là con nuôi nhưng khi nghe thấy ba mẹ nói như vậy cô ta vô cùng ghen tức.
- “ Cuối cùng hai người cũng chỉ nghĩ đến con gái ruột thôi nhỉ?”
nói xong cô ta chuyển sang khuôn mặt vui vẻ gõ cửa gọi ba mẹ, Mộc Như Ý giống như diễn viên chuyên nghiệp vậy, sắc mặt có thể thay đổi tức thì tuỳ trường hợp. Nhưng trong lòng Mộc Như Ý bắt đầu loé lên những ý nghĩ đầy tham vọng và muốn độc chiếm cơ ngơi của Mộc Gia.
Chẳng còn trần trừ như trước, Mộc Như Ý nhân lúc ba mẹ vắng nhà cô ta liền lẻn vào thư phòng, tuy phòng không quá lớn nhưng có rất nhiều sách và các loại giấy tờ khiến Mộc Như Ý khó mà phân biệt, cô ta lần lục những tập tài liệu trên bàn nhìn kĩ cô ta nhận ra đó là những dự án phát triển mới mà chồng cô ta cần, xem qua một chút Mộc Như Ý nhận thấy mấy dự án mới đều mang thiên hướng phát triển và có thể phù hợp thị trường hiện tại khác xa với những ý tưởng cũ rích của Chu Thị. Mộc Như Ý lấy điện thoại chụp lại tất cả rồi xếp lại ngay ngắn như cũ, cô ta đắc ý nhẹ nhàng bước ra ngoài, vừa đóng cánh cửa thì bị Vú Trần bắt gặp, thấy bộ dạng lén lút của Mộc Như Ý bà có hơi nghi ngờ. Mộc Như Ý liền trừng mắt nói.
- “ Này! bà nhìn tôi như vậy là có ý gì hả?”
- “ Chẳng lẽ Nhị tiểu thư làm điều gì khuất tất hay sao mà hỏi câu đó, tôi thì làm gì có ý gì chứ?”
- “ Có phải bà cậy mình sống ở đây lâu năm và được Mộc Tuệ San yêu quý nên bà không xem tôi ra gì phải không? tôi nói cho bà biết dù tôi có là con nuôi đi nữa thì tôi vẫn là nhị tiểu thư Mộc Gia, biết điều thì nên biết thân biết phận chút đi.”
- “ Tiểu thư nói cũng phải! tôi sống ngần này tuổi đầu rồi cũng chưa thấy người con nuôi nào mà ngang ngược như nhị tiểu thư đây cả. Nhưng Tiểu Thư Tuệ San mới thật sự là Tiểu thư Mộc Gia là cô con gái mà bà chủ mang nặng đẻ đau suốt chín tháng mười ngày, hy vọng nhị tiểu thư biết giữ chừng mực, đừng làm chuyện gì ảnh hưởng đến đại tiểu thư nữa là tôi vui rồi.”
- “ Bà dám lên mặt dạy đời tôi sao?”
- “ Không có! tôi xin phép đi trước.”
thấy Vú Trần bước đi như vậy Mộc Như Ý vô cùng tức giận, sự giận dữ đã hoàn toàn lấn át đi li trí, thấy Vú Trần bước xuống cầu thang cô ta liền dang tay đẩy mạnh bà về phía trước khiến Vú Trần ngã lăn từ trên bậc cầu thang xuống dưới sàn nhà,Vú Trần nằm bất động máu cũng dần chảy ra. Lúc này Mộc Như Ý mới ý thực được việc làm của mình, mặt cô ta sợ hãi đến nỗi xanh lét, tay chân bắt đầu run lẩy bẩy. Cô ta định chạy xuống xem tình hình nhưng chẳng hiểu sao chân lại giật lùi về sau, miệng còn không ngừng lẩm nhẩm.
- “ Là…là bà …ta…tự ngã… không… không phải do …mình.”
Mộc Như Ý quyết định trở về phòng để mặc Vú Trần nằm đó, cô ta khoá cửa phòng mà bàn tay còn đang run lẩy bẩy,
- “ Không… không phải mình… là bà ta tự ngã, không phải do mình….”
Lúc Mộc Tuệ San trở về nhà thì ba mẹ cô cũng vừa về, thấy ba mẹ hốt hoảng lo lắng cô thấy có điềm không lành.
- “ Tuệ San, con có vào bệnh viện luôn không?”
- “ Vào bệnh viện???”
- “ Vú Trần đang cấp cứu trong đó!”
- “ Sao… sao lại cấp cứu???”
- “ Ba cũng không rõ, nghe người làm nói Vú Trần hình như ngã cầu thang.”
nghe đến đây cô nhanh chóng bước lên xe, vừa ngồi trong xe cô vừa chắp tay cầu nguyện. Chiếc xe đi khỏi Mộc Như Ý nhìn theo với ánh mắt khó hiểu, giường như trong đầu cô ta đang suy tính điều gì đó, khi thấy mọi người nhốn nháo, cô ta vờ như không hay biết chuyện gì khuôn mặt hốt hoảng nhờ người làm gọi xe cứu thương. Thật sự cô ta không muốn sự việc xảy ra như vậy nhưng nếu để mọi người biết được việc cô ta đẩy Vú Trần thì chẳng phải cô ta mang tội danh cố ý giết người hay sao, hơn nữa còn không biết Vú Trần sống chết như thế nào. Nhưng Mộc Như Ý càng sợ việc Vú Trần tỉnh lại hơn. Thật sự lúc này trong đầu cô ta như rối tung hết cả nhưng Mộc Như Ý vẫn không quên gửi những thứ mà cô ta chụp được cho Chu Hạo Hiên,….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT