Mạc Phong Thần sải từng bước tiến về phía của cô, anh không trần trừ mà choàng tay qua eo cô kéo sát cô về phía mình. Hành động của anh khiến Tuệ San vừa hết hồn vừa ngạc nhiên, đầu óc rối tung rối mù chẳng biết nên nói gì nữa. Mạc Phong Thần nháy mắt ra hiệu cho cô, Mộc Như Ý thấy cảnh tượng trước mắt cô ta cũng rất bất ngờ vì người đàn ông này quả thật quá đỗi hoàn hảo đường nét trên khuôn mặt anh đẹp đến nỗi Chu Hạo Hiên phải e thẹn, nhưng Mộc Như Ý vẫn nhếch miệng mỉa mai,

- “ Thấy chưa? tôi nói chị là hồ ly tinh đâu có sai, bản thân lúc nào cũng tỏ ra hiền lành thanh cao nhưng thực chất là đi mồi chài đàn ông.”

- “ Cô…” - Tuệ San tức giận định phản kháng nhưng bị anh giữ chặt, anh lắc đầu nhẹ nhìn cô.

Chu Hạo Hiên kéo Mộc Như Ý lại không cho cô ta nói thêm nữa vì hắn ta biết người đứng trước mặt không nên động. Nhưng Mộc Như Ý không biết điều đó, cô ta ngang nhiên lên mặt chửi rủa cô.

- “ Tôi biết vì sao anh Hạo Hiên lại chọn tôi rồi, thì ra chị cũng phải đến quán bar để tìm đàn ông hả??? haha”

- “ Phải! cô ấy đến để tìm tôi.” Mạc Phong Thần dõng dạc tuyên bố khiến ai nấy đều ngạc nhiên còn cô thì vô cùng vô cùng bất ngờ, mắt chữ A mồm chữ O

- “ Thấy chưa, chị ta đi mồi chài đàn ông mà, em nói có sai đâu?”

thấy tình hình không ổn Chu Hạo Hiên liền kéo Mộc Như Ý lại tránh cô ta nói sằng bậy thêm nhưng Mộc Như Ý nào có chịu yên, thấy cô không nói gì nên cô ta càng được đà.

- “ Đồ hồ ly tinh!”

- “ Cô có tư cách gì mà nói cô ấy là hồ ly tinh?” Mạc Phong Thần gằn giọng, ánh mắt sắc lại nhìn đôi cẩu nam nữ, Mộc Như Ý thấy ánh mắt ấy cũng có chút run sợ. Còn cô thì đang khó hiểu “ Anh ta là đang giúp mình sao?”

- “ Mồi chài đàn ông không phải hồ ly tinh thì là gì? là điếm sao? haha”

bản thân bị sỉ nhục như vậy mà cô chỉ biết câm nín, nhớ đến trước đây bản thân đối xử quá tốt với Mộc Như Ý mà cô thấy hối hận vô cùng, hai mắt cô bắt đầu đỏ hoe, cô cố gắng để mạnh mẽ rồi nhưng khó quá vì bản tính hiền lành lương thiện của mình. Mạc Phong Thần lúc này đã vô cùng tức giận.

- “ Cô có tin cái miệng của cô sau này sẽ không thể thốt ra được từ nào nữa không?”

- “ Anh là cái thá gì mà doạ tôi chứ? là nhân tình của chị ta sao?”

quả thực Mộc Như Ý đã chọc vào tổ kiến lửa siêu cấp vũ trụ rồi.

- “ Cô câm miệng cho tôi, Mạc Tổng thật thứ lỗi, xin anh nể tình mà tha cho.” Chu Hạo Hiên khẩn khoản cầu xin.

nghe đến hai chữ Mạc Tổng mặt Mộc Như Ý tái mét, cô ta bắt đầu run sợ, giọng nói cũng trở nên lắp bắp.

- “ Là…là chủ…tịch Mạc Thị.. sao?”

- “ Còn ở đấy mà hỏi à? mau xin lỗi Mạc Tổng nhanh lên.” Chu Hạo Hiên quát lớn

- “ Mạc Tổng, tôi thật có mắt như mù, tôi không biết anh là chủ tịch Mạc thị, thật sự xin lỗi anh, mong anh tha cho tôi.”

- “ Phải đó! mong anh tha cho vợ sắp cưới của tôi.”

- “ Có lẽ Chu gia sắp tới sẽ gặp nhiều sóng gió vì cô con dâu không biết trời cao đất dày này rồi. Muốn tha hả? vậy quỳ xuống xin lỗi bạn gái tôi mau lên.” câu nói đanh thép của Mạc Phong Thần khiến Chu Hạo Hiên và Mộc Như Ý vừa bất ngờ vừa sợ, cả hai đều có chung suy nghĩ “ từ khi nào??? Mộc Tuệ San là bạn gái của Mạc Tổng ư? không thể nào”

mọi người xung quanh cũng bất ngờ không kém, Bạch Tử Du nhìn qua là biết người anh họ của mình đang diễn nhưng Bạch Tử Du chỉ thắc mắc một điều là từ khi nào mà Mạc Phong Thần lại đi lo chuyện bao đồng như vậy, biết là nhục nhưng cũng không thể làm gì khác được, Mộc Như Ý và Chu Hạo Hiên đều quỳ rạp xuống để tạ lỗi với cô, không chỉ thế cô ta còn tự tay vả liên tục vào cái mỏ hỗn của mình, đúng là cái miệng làm hại cái thân mà, lúc này cô mới nhận ra cái nháy mắt vừa rồi của anh là đang diễn kịch, thế là cô cũng không ngần ngại mà diễn cho tròn vai.

- “ Tôi không cần các người xin lỗi làm gì, cô nói tôi mồi chài chồng sắp cưới của cô hay sao, cô xem lại anh ta đi sao có thể sánh bằng bạn trai tôi được.”

dù biết là cô đang diễn nhưng Mạc Phong Thần vẫn có chút tự hào đến phổng mũi. Mọi cô gái xung quanh đều hết sức ghen tỵ, cô nũng nịu nhìn Mạc Phong Thần nói.

- “ Em không muốn nhìn thấy hai người họ nữa.” vừa nói ánh mắt cô vừa chớp chớp năn nỉ, hành động nhỏ này lại khiến tim Anh rung rinh.

- “ Không muốn nhìn thì đừng nhìn, hai người mau cút cho tôi.”

Mộc Như Ý trong lòng tức đến phát điên lên rồi, dù không cam tâm nhưng ả ta cũng chẳng làm gì hơn được, còn tên Chu Hạo Hiên hoàn toàn thất thế trước Mạc Phong Thần, đúng là mất mặt mà. Rời đi lúc này cũng là cách tốt, Chu Hạo Hiên vừa đi vừa quay lại xin lỗi rối rít, vốn dĩ anh chẳng thèm để ý đến hai người họ, ánh mắt của anh luôn để ý thái độ của cô, thấy cô hả hê như thế anh cũng có chút vui.

Sau khi đôi cẩu nam nữ rời đi Mạc Phong Thần cũng kéo cô ra ngoài, cô chỉ biết đi theo anh.

- “ Mạc Tổng, chỗ này vắng người hơn rồi, anh bỏ tôi ra có được không?”

cô vừa nói như thế Mạc Phong Thần liền buông tay, đang đà kéo đi mà bất chợt buông tay như vậy khiến Tuệ San suýt chút nữa ngã bổ nhào rồi. Cô tức giận chất vấn anh.

- “ Anh không thể nhẹ nhàng hơn được sao? xém chút nữa là mặt tôi áp xuống nền đất này rồi đó!”

- “ Thì sao? cô bảo tôi buông mà?”

- “ Anhhhh… mà thôi! dù sao anh cũng đã giúp tôi đuổi hai người họ đi.”

- “ Ai nói tôi giúp cô? tôi chỉ không muốn quán bar của bạn tôi bị mấy người làm càn thôi.”

- “ Thế sao anh còn giữ tôi lại chứ? đáng lẽ ra anh phải để tôi cho con nhỏ đó vài cái tát.”

- “ Ở đó có người quay lén, cô không thấy điểm bất thường hả? cô ta cố tình kích động cô để cô động tay động chân với cô ta, mà chuyện này lộ ra chẳng phải Mộc gia cô càng thêm khó xử hay sao? cô lại mang tiếng là độc ác haha…”

- “ Tôi độc ác khi nào chứ?”

- “ Đó là tôi giả sử theo lí thuyết thôi!”

- “ Không ngờ anh lại để ý nghĩ trước sau như vậy, tôi thật là ngu ngốc mà. Dù thế nào thì tôi cũng phải cảm ơn anh.”

- “ Cảm ơn mà lại cho số điện thoại của tôi vào danh sách đen?”

- “ Số điện thoại đó là của anh? tôi tưởng là Chu Hạo Hiên làm phiền nên tôi mới làm thế, nhưng mắc gì anh gọi cho tôi chứ? mà sao anh biết được số điện thoại của tôi?”

- “ Không chỉ số điện thoại đâu, tôi còn biết tất cả.”

Anh nhìn cô cười đầy ẩn ý, cô lấy tay che cả người lại.

- “ Anh theo dõi tôi sao?”

- “ Coi là như thế đi, mẹ tôi muốn gặp cô để cảm ơn.”

- “ Bác gái tỉnh lại rồi hả? thật may quá, không cần anh nói, tôi sẽ tự đến thăm bác.”

- “ Cô biết Mạc gia ở đâu sao?”

- “ Dĩ nhiên là không nhưng bệnh viện thì tôi biết.”

- “ Mẹ tôi đã chuyển về nhà rồi, tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô.”

- “ Được!”

thấy cô đồng ý anh không nói thêm lời nào mà đi vào trong, vừa đi anh vừa nở một nụ cười thần bí. Nhưng cho dù thế nào thì cô vẫn thấy ghét anh,

- “ Một người lạnh lùng, tính nết lại khó ưa, người như anh ta ai thèm yên kia chứ? chắc vì cái nết đó nên bị ế đây mà, thảo nào trước mặt mọi người nói mình là bạn gái hắn. Mình xinh đẹp chứ đâu có ngu……à mà cũng ngu thật còn gì để đôi cẩu nam nữ đó hại mà cũng không biết, xem ra đời trước là do mình ngu thật.”

đang lẩm bẩm thì nghe tiếng hét thất thanh.

- “ MỘC TUỆ SANNNNN……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play