Cái nắng chói chang của mùa hè đổ đến bên vai của một cậu con trai đang đi trên phố, không thẹn thùng trước những cảnh sắc hoa lệ bên đường, nắng dính vào vai cậu và cùng cậu đi cả một quãng đường dài. Còn cậu trai lúc này không hề quan tâm đến sự hiện diện của nắng, chỉ chăm chăm con đường dài đằng đẵng cán xi măng mà không khỏi thở dài trước mùa hè nóng nực, bức bối. Cậu ta đi nhanh hơn, khi thấy một thanh niên đang đứng trước cửa hàng bách hóa mới dừng lại, tỏ vẻ bực nhọc, nói qua loa vài lời lấy lệ.

"Hẹn tôi ra đây làm gì?"

Thanh niên kia nghe cậu hỏi, hắn chỉ cười rồi đưa lon Coca mình vừa mua cho anh.

"Đừng cáu kỉnh vậy chứ? Em muốn dẫn anh đi vài nơi hay ho thôi."

Đối với những lời này, cậu dường như đã quen như ăn cơm, ngủ nghỉ bởi tên trước mắt không còn xa lạ gì với cậu mà chính là vị "tiểu đệ" vô cùng ruột thừa thích bám người tên Châu Dương Uất, còn được gọi bởi số hiệu tội phạm thứ 15. Mà cậu vốn là một đặc công được đào tạo kỹ lưỡng để thực hiện những nhiệm vụ đặc biệt không người gánh vác, Tịch Du. Năm năm trước, cậu và hắn gặp nhau, trong phút chốc lại tạo dựng nên tình cảnh kéo dài đến bây giờ.

Cậu nhăn nhó, không đồng tình với ý kiến này của hắn, chỉ thấy hắn chắc chắn có vấn đề, trưa trời trưa trật lôi lôi kéo kéo cậu đi "vài nơi hay ho". Nếu không phải vấn đề về não thì chắc là nhất thời bị khùng. Cậu không thèm để tâm nữa, chán ghét xoay người chuẩn bị rời đi. Châu Dương Uất thấy thế, hắn bước nhanh rồi nắm cổ tay cậu kéo lại, như thể rất luyến tiếc.

"...không đi, tôi bận."

Hắn hơi lay lay tay cậu, ra vẻ "làm nũng".

"Chỉ một chút...em đảm bảo không để ai nhận ra đâu."

Hắn đưa ngón cái lên, biểu đạt bản thân chắc chắn nói lời giữ lời. Cậu cũng hết cách, cúi xuống nhìn tay hắn đang nắm chặt cổ tay mình rồi vươn tay nhận lấy lon Coca, ý bảo "được". Ngay sau đó, chẳng chờ cậu kịp phản ứng, hắn đã vội kéo cậu đi về trước trên con đường trải dài cái nắng của mùa hạ. Đưa cậu đến mọi nẻo đường như một con gió lướt qua các gian hàng, con phố. Trong khi đấy, hắn như ánh mặt trời nhọc nhằn chọn một nơi dừng chân. Cả hai băng băng trên đoạn đường vắng, lon Coca trong tay đã không còn mát lạnh bởi nhiệt lượng ngoài trời cùng sự nóng ấm từ lòng bàn tay Tịch Du. Châu Dương Uất bước chậm lại, hắn dừng chân bên chiếc ghế gỗ nằm sát với gốc cây to lớn, che mát cả một khoảng vỉa hè. Hắn hơi mệt, mồ hôi bị cái nắng làm đầm đìa trên trán, chảy dài trên gương mặt, trượt đến cằm và rơi vội xuống. Tịch Du chỉ nhìn, cậu không nói, đôi mắt từ khi nào đã hướng về phương xa, nơi sông lớn ngập nước mát mẻ. Ngược lại với vẻ xa xôi của cậu, hắn lẳng lặng quan sát từng đường nét trên khuôn mặt thanh tú ấy, nghĩ ngợi.

"Mệt rồi à?"

Một câu hỏi dư thừa.

"Không mệt."

Nhưng cậu không thèm tranh cãi, thản nhiên đáp lại rồi lần nữa nhìn gương mặt đang ghé sát mình kia, nhịn không được vươn tay áo lau đi những giọt mồ hôi trên đó, cậu bất giác cảm thấy bản thân sắp biến thành một người anh trai gương mẫu. Thấy cậu chủ động "chạm" vào mình, Châu Dương Uất tự dưng vui vẻ, môi không giữ nỗi mà câu lên một nụ cười.

"Lần sau nếu rảnh thêm chút, em sẽ hẹn anh sớm hơn..."

Hắn nghĩ, chợt nhớ ra gì đó, từ trong túi áo lấy ra một sợi dây chuyền trông giống bạc, nhanh chóng đeo lên cổ cho cậu.

"Cái này tặng anh đấy, coi như bồi thường vì hôm nay nắng noi lại hẹn anh đến."

Tịch Du phát hiện vật trên cổ, hơi cúi đầu nhìn xuống, tay chạm nhẹ lên dây chuyền như làm từ bạc kia, nhăn mày.

"Cậu làm à?"

Ngẫm chút, cậu nói tiếp.

"Sao cũng được, miễn không phải hàng trộm cướp thì tôi yên tâm."

Hắn nghe cậu nói, chỉ dám cười cho qua, thật ra sợi dây chuyền này là đích thân hắn làm từ một khối bạch kim đắc giá, tự chế tác thành hai chiếc nhẫn, mượn máy móc của tổ chức xài chút rồi sản phẩm hoàn hảo ra lò. Hai chiếc nhẫn nhìn vô cùng đơn giản, kiểu dáng không hề cầu kỳ, duy chỉ có bên mặt trong của mỗi chiếc là đề tên đối phương. Sau đó, nhẫn được xỏ vào dây chuyền bạc và cuối cùng ở trên cổ Tịch Du. Châu Dương Uất không khỏi cảm khái công sức mình đã bỏ qua bao đêm khuya thức trắng, theo ánh sáng mặt trời chói trên nhẫn, hắn thấy lấp ló dòng chữ "Châu Dương Uất" khắc vô cùng tỉ mỉ ở mặt trong. Chốc lát, gió ngoài sông ùa vào, mang sự mát mẻ giữa trưa làm những cành lá đu đưa qua lại, khiến những lọn tóc đen huyền của cậu lay động nhẹ nhàng, chân tóc cảm nhận từng trận mát rượi. Tịch Du hơi ngửa cổ, hít thở lấy không khí trong lành và dễ chịu bấy giờ, tự thấy trưa nay thật thoải mái.

"Đưa đây, em khui cho!"

Bất chợt chú ý đến lon Coca chưa mở, hắn bảo.

"Không cần, tôi tự làm được, vả lại tôi cũng không khát. Cậu khát à?"

Tịch Du đáp, hắn chẳng biết nói gì nữa, nhận ra cuộc đối thoại của cả hai vốn luôn nhàm chán, có lẽ do không cùng đường và cũng có lẽ do thân phận của nhau, sớm không thể vui vẻ mà trò chuyện như những người bình thường được. Nghĩ đến đây, Châu Dương Uất thở dài, dù gì cũng đã năm năm rồi, hắn vẫn luôn né tránh mọi nơi có cậu, chỉ cần vụ nào cậu ở đó, hắn tuyệt đối sẽ không nhúng tay. Nhưng suy cho cùng, khoảng cách giữa cả hai còn rất xa, tựa như một vòng trái đất, hắn chỉ mới kéo cậu đi tới vài bước chân...

"Nếu cậu thật sự muốn đến gần tôi...phải nên từ bỏ công việc phi pháp này từ lâu rồi."

Tịch Du là một đặc công, sự tinh ý luôn được đặt hàng đầu, vì thế, nhận ra ý nghĩ của tên nhóc hắn không phải điều gì quá khó. Nhưng thứ tình cảm giữa họ không nên có, vốn phía trước đã có rào cản mang tên giới tính, hiện tại lại có thêm hàng rào thân phận phía sau, cho dù có vượt qua mọi sỉ vả của con người thì cuối cùng chắc gì sẽ nhận được sự đồng thuận từ hai phe tổ chức đối lập. Cậu quay sang, bắt gặp một chú bướm màu sắc sặc sỡ đang lượn quanh những bông hoa dại nhỏ bé, bị hương hoa cuốn hút. Khác với sự do dự nhiều hơn dây dứt của cậu, hắn suy nghĩ thoáng hơn nhiều, giống như đối với hắn, một tay cũng có thể che trời vậy, chỉ cần hắn vẫn còn thì chẳng ai làm hắn sợ hãi.

"Em không vận chuyển hàng cấm nữa...cũng không sử dụng, chỉ cần anh muốn, em sẽ không làm thêm điều gì khác nhưng rời khỏi tổ chức, em không làm được."

Bông hoa nhỏ bị những chiếc chân bé tí của bướm làm rụng đi vài cánh hoa, nhìn như trơ trọi và thương tích. Tịch Du nao nao lòng, tự xót xa cho bông hoa bé nhỏ, vô tình huơ tay về trước khiến chú bướm kia giật mình mà bay đi mất. Cậu nhíu mày, vẻ không hài lòng đáp lại hắn bằng giọng gắt gỏng, muốn giận cá chém thớt.

"Không rời được thì thôi, tôi cũng không quản chuyện của cậu!"

Châu Dương Uất một dấu chấm hỏi to chà bá trên đầu còn chưa rõ vì sao cậu lại hậm hực thì cậu đột nhiên đứng phắt dậy, vẻ mặt càng thêm trầm trọng. Đồng hồ thông minh trên tay "tít" một tiếng.

"Lại phải đi rồi sao?"

Hắn hao hao thất vọng, ngước lên nhìn cậu.

"..."

Cậu không nói, nhăn nhó hướng xuống hắn, tầm nhìn đặt cả trên gương mặt tinh xảo như được khắc họa ấy rồi mới tiếp lời.

"Tốt nhất là cậu mau khuất mắt đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu trong mấy vụ vặt vãnh này đâu."

Châu Dương Uất cười cười.

"Được thôi! Em trốn đây, đảm bảo không để anh phát hiện ra em."

Nói xong, hắn cũng nhanh chóng rời đi cùng lúc với cậu, chỉ là cả hai luôn nghịch lối, đối đường.

Giữa buổi trưa nắng gắt, không gian yên tĩnh đến kì lạ, ở một quãng đường nọ, cây xanh to lớn che mát cả một khoảng, dưới cái mát rười rượi của gió ngoài sông thổi vào, trên chiếc ghế gỗ, một lon Coca không lạnh trơ trọi ở đấy.

*Lưu ý: Trong quá trình xem, đọc, kiểm tra lại của tác giả sẽ có một vài sửa chữa để truyện ngày một tiến bộ. Độc giả có thể tham gia góp ý cùng chữa lỗi, yêu cầu thêm cách sửa để nội dung rõ ràng hơn. Tác giả chấp nhận mỗi ý kiến đúng đắn để cải thiện truyện. Chân thành cảm ơn!

Được đăng bởi: Can tràng tấc đoạn.

#Chim sẻ còn biết dựng tổ ấm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play