"Bắt đầu đếm ngược, mời các tay đua vào vị trí!"
"30!"
"29!"
"28!"
...
Mạc Tiểu Nghiêu phát hiện có một thanh chắn màu đỏ từ từ nâng lên ở gần vạch xuất phát, mà hàng rào màu xanh xung quanh sân khấu của mình lại biến mất. Vốn là mọi người có thể leo lên được, bây giờ có vài thanh chắn nâng lên bao vây toàn bộ sân khấu, đến ngang eo cô thì dừng lại.
Nhạc Âm cầm dùi trống rất đúng tiêu chuẩn, Khương Yển cũng đặt bàn tay thon dài có lực trên keyboard, Mạc Tiểu Nghiêu mím môi, đeo bass lên, đè lên áo sơ mi caro trắng đen của mình.
Nhạc Âm thử đánh ra một nhịp điệu cơ bản, ba người cảm nhận được sự di chuyển dưới chân, sân khấu trượt về bên trái phía trước với tốc độ không quá 5km/h.
Nhạc Âm ăn ngay nói thật: "Tốc độ này...Sợ là chúng ta sẽ bị lạnh đấy."
Mạc Tiểu Nghiêu cúi đầu gảy bass, ấn ngón tay lên dây đàn lạnh lẽo, cô hơi hoảng hốt. Cô chưa động vào thứ này đã phải được 6 năm rồi, từ ngày cha mẹ nói với cô 18 tuổi là tuổi trưởng thành, con nên có trách nhiệm đối với cuộc sống sau này của mình, Mạc Tiểu Nghiêu không bao giờ trở lại nơi gọi là nhà đó nữa.
Đương nhiên, cô cũng không sờ đến cây đàn bass mà cô đã sớm cho em gái làm đồ chơi.
Mạc Tiểu Nghiêu thử gảy nhịp đầu tiên của "Chúng ta cùng khua mái chèo", cô phát hiện mặt trước sân khấu, cũng chính là vị trí của microphone, quay về phía âm bass của cô hướng đến.
Cô xoay người, Bass hướng về bên phải, sân khấu cũng xoay theo, hẳn đây chính là cách điều khiển phương hướng của người chơi Bass hoặc ghitar.
"15!"
"14!"
"13!"
...
Tiếng ồn ào gầm rú khắp đường đua, những xe có thể lái, không thể lái, có bánh xe hay không có bánh xe đều tập trung ở gần vạch xuất phát.
Dưới sự cố gắng của Nhạc Âm và Khương Yển, sân khẩu cũng trôi theo, nhưng bọn họ không cướp được vị trí đẹp lắm mà ở giữa vòng ngoài.
Đằng sau 20 chiếc xe đua có một đám người đi bộ đến, bọn họ hoặc là phẫn hận chửi ầm lên, hoặc là tuyệt vọng khóc lóc, chỉ có số ít người thử bò lên những chiếc xe chưa đủ người.
Mạc Tiểu Nghiêu nhìn thấy một người phụ nữ chen đến bên mình, ôm trong ngực một đứa nhỏ chỉ tầm 3-4 tuổi. Lúc này sân khấu không còn trói buộc nên bay khỏi mặt đất đến ngang vai người phụ nữ, rõ ràng cô ta không thể tự mình trèo lên.
"Cầu xin các người, hãy giúp tôi với." Người phụ nữ cầu xin, nâng đứa bé qua vai, hy vọng người ở trên có thể giúp một tay.
Khương Yển là người đứng gần nhất, nhưng người đàn ông này chỉ chăm chú nhìn keyboard chứ không liếc mắt về người phụ nữ kia. Vị trí của Nhạc Âm lại không tiện lắm, anh ta phải vòng qua Khương Yển mới có thể đến gần người phụ nữ kia nên đưa ánh mắt cầu cứu hướng về phía Mạc Tiểu Nghiêu.
Mạc Tiểu Nghiêu không thể chịu nổi ánh mắt cầu xin của chú chó săn lông vàng ấm áp trước mắt, đi trên đôi dép hoạt hình lớn mà Nhạc Âm cho cô, tay đeo Bass nặng nề, cố sức đến bên người phụ nữ, đưa tay về phía đứa trẻ, sau đó dừng lại khi đầu ngón tay chạm vào một màn chắn vô hình.
Người phụ nữ khó hiểu nhìn Mạc Tiểu Nghiêu, ra sức nâng đứa bé, giọng điệu cầu xin đầy sự gấp gáp: "Em gái, giúp chị với, bế đứa bé trước đi, sắp hết giờ rồi."
Mạc Tiểu Nghiêu cúi nửa người nhìn thẳng người phụ nữ, đàn bass phải chịu tác động đến từ trọng lực của Trái Đất đã nổ tung, lắc qua lắc lại trước ngực cô: "Có gì đó cản trở, tôi không đến gần đứa bé này được, chị thử lại xem." Nói xong, cô thẳng lưng đi về vị trí ban đầu của mình, lờ đi ánh mắt ngạc nhiên hoảng sợ của người phụ nữ và đứa bé.
Nếu không phải Nhạc Âm cho cô mượn đôi dép đi rất thoải mái, Mạc Tiểu Nghiêu còn lâu mới để ý tới yêu cầu giúp đỡ của Nhạc Âm, lại càng không đến gần người phụ nữ, cho dù cô ta nhìn cũng đáng thương.
Mạc Tiểu Nghiêu đã từng có khoảng thời gian tràn đầy nhiệt huyết, vì sự đồng cảm mà giúp đỡ một người không có quan hệ gì với mình. Kết quả là Mạc Tiểu Nghiêu mất người bạn quan trọng nhất, đồng thời mặc chứng PTSD nhẹ, thường gọi là rối loạn căng thẳng sau chấn thương.
Nói một cách đơn giản, hứng thú tham gia các hoạt động quan trọng của cô giảm đi đáng kể, xa cách với những người mình không quen thuộc, thậm chí không có chút mong chờ nào đối với cuộc sống sau này của mình.
Cô có thể giao tiếp bình thường với bạn bè và đồng nghiệp nên nhìn không khác gì người bình thường. Nhưng khi ra ngoài, đặc biệt trên phương tiện giao thông công cộng, cô luôn tỏ ra xa cách với mọi người.
Cũng may xã hội phát triển rất nhanh, có rất nhiều nhà hàng đặt đồ ăn qua di động, Mạc Tiểu Nghiêu có thể thưởng thức mỹ thực mà không cần nói chuyện với bất kỳ ai.
Cô cũng từng đi khám tâm lý, trải qua vài đợt trị liệu, hiệu quả không đáng là bao, thu hoạch lớn nhất ở chỗ Mạc Tiểu Nghiêu đã giác ngộ được ra chân lý.
Bệnh thì bệnh thôi, cũng không chết được, không phải chỉ là không nói chuyện với người lạ thôi sao, cô bây giờ vẫn chưa đến mức sợ xã hội. Cô cũng không phải là sợ nói chuyện với người lạ mà là không có hứng thú giao tiếp, nhưng chỉ cần người kia thể hiện ý tốt trước, cô cũng sẽ tiếp nhận, cũng không coi người ta là người lạ nữa.
Giống như Nhạc Âm đề nghị cô đi dép của anh vậy.
Mạc Tiểu Nghiêu không nói to, nhưng mọi người đều nghe được câu nói kia của cô, Khương Yển lập tức đi đến rìa sân khấu thử, vẻ mặt của Nhạc Âm khá rối rắm - anh ta không nghĩ tới việc Mạc Tiểu Nghiêu lừa mình, chỉ thấy đáng tiếc cho cặp mẹ con kia.
"5!"
"4!"
"3!"
...
Thời gian đếm ngược sắp kết thúc, người phụ nữ như nổi điên nâng đứa bé lên, nhưng mặc kệ cô ta lăn lộn thế nào, màn chắn vô hình vẫn luôn ngăn cản hành động của cô ta, khiến cho mọi nỗ lực đều thành công cốc. Mà Khương Yển sau khi cũng thấy màn chắn thật sự tồn tại cũng đã đi về vị trí của mình, chờ cuộc đua bắt đầu.
"2!"
Khương Yển đặt tay trên bàn phím.
"1!"
Nhạc Âm nắm chặt dùi trống.
"Xuất phát!"
Một tiếng còi chói tai vang lên, thanh chắn màu đỏ ở vạch xuất phát vỡ tan thành mảnh nhỏ rồi tiêu tán trong không khí, các thể xe đua có hình dáng kỳ lạ lao lên nườm nượp, chỉ sợ mình sơ ý thì sẽ bị xe khác vượt lên.
Sân khấu của Mạc Tiểu Nghiêu ở sau mấy người này, chỉ nhanh hơn một ít so với những người đi bằng chân. Cô thậm chí còn thấy cặp mẹ con kia còn chạy bộ vượt qua mình, khi cô ta quay đầu lại xem, trong ánh mắt không che giấu nổi sự nhẹ nhõm.
...May mà màn chắn ngăn cản cô ta, cho nên mới không lên cái thứ đồ cổ như rùa bò đó sao?
Mạc Tiểu Nghiêu không biết người phụ nữ kia nghĩ thế nào, nhưng đúng thật là bọn họ cần phải nhanh hơn. Cũng may tình huống xấu hổ này chỉ diễn ra trong 10 giây, Nhạc Âm và Khương Yển đã tìm ra cách phối hợp, sân khấu đột nhiên nhanh hơn, trong tiếng nhạc vui sướng của "Chúng ta cùng khua mái chèo" nhanh chóng vượt qua những người không có xe đua.
Đoạn đầu đường đua khá là bằng phẳng rộng rãi, cùng lắm chỉ có một vài đoạn nhấp nhô, theo sự phối hợp ngày càng thuần thục của hai người, sân khấu đã chuyển sang một tầm cao mới.
Mạc Tiểu Nghiêu ước chừng tốc độ của sân khấu hiện tại là 120 km/h. Vừa nghĩ cô vừa nhìn chằm chằm đường phía trước, hiện tại cô là người nhàn nhã nhất trong cả ba, đường đua bằng phẳng tưởng như không có giới hạn, nếu cứ mãi như vậy Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy cô không cần phải khống chế phương hướng bằng Bass của mình nữa.
"Đừng có bất cẩn."
Khương Yển đột nhiên nói, ngón tay anh trên keyboard máy móc lặp lại tiết tấu bài "Chúng ta cùng khua mái chèo", ánh mắt vẫn dán chặt về phía trước.
"Ừ. Hai người cũng luyện thêm đi."
Mạc Tiểu Nghiêu lên tiếng nhắc nhở anh, ngón tay thuần thục gảy đàn, dùng âm trầm rung động tâm hồn để đệm cho giai điệu của keyboard và trống jazz.
Không cần Khương Yển nhắc nhở, Mạc Tiểu Nghiêu cũng biết cuộc đua này sẽ không đơn giản như vậy, bởi vì lười giao tiếp với người khác, cô hầu như dùng tất cả thời gian của mình để cày phim và một mình chơi game.
Mạc Tiểu Nghiêu có đủ lý do để nghi ngờ, đường đua bằng phẳng rộng lớn này giống như thôn Tân Thủ trong các trò chơi vậy, vì muốn để cho người chơi mới có thể làm quen với xe đua của mình, nhờ đó vượt qua các màn chơi tiếp theo.
Cho nên vừa rồi cô thử, nếu chỉ đàn một khúc rồi dừng thì cô có thể khống chế phương hướng trong vòng 20 giây. Nhưng nếu cô tiếp tục chơi mà không ngừng, ngoại trừ có thể luôn luôn khống chế được phương hướng thì còn cảm thấy cảm xúc cực kỳ linh hoạt.
Linh hoạt đến độ có thể vừa phanh vừa drift.
Nghĩ vậy, Mạc Tiểu Nghiêu nói với hai người kia, dù sao bọn họ cũng chủ động nói chuyện với cô, lại còn cùng hội cùng thuyền, từng ấy quan hệ thì có thể coi là cộng sự chứ không phải người xa lạ.
Đôi mắt Nhạc Âm sáng lên: "Thế thì thử xem!"
Khương Yển tính toán khoảng cách giữa mình với các đội trước sau một chút rồi cũng đồng ý với đề nghị này. Sau đó, sân khấu nhỏ bắt đầu biểu diễn trên đường đua bằng phẳng một cách kỳ dị.
4 phút sau, Khương Yển kêu ngừng luyện tập, anh quay đầu lại là có thể thấy được những người chuyên chạy bộ đã đuổi kịp. Cũng may bọn họ đã sờ soạng đến phần da lông rồi, cũng có khẩu lệnh phối hợp, nếu lát nữa cần dùng đến thật thì có thể tạm chấp nhận mà áp dụng.
Sau đó, Nhạc Âm và Khương Yển lại vùi đầu tận dụng từng giây tiến lên, tiếp tục kéo dài khoảng cách với đội phía sau. Ngay khi bọn họ thấy được điểm cuối của đoàn xe phía trước, một tiếng cọ xát chói tai khiến ai nấy nổi cả da gà đột nhiên phát ra từ làn sương mù bên đường.
Ngay sau đó, một con quái vật cao khoảng 1m đột nhiên nhảy ra từ phía sau sân khấu nhỏ.
Nó có làn da lập lòe như ánh sáng kim loại, cái đầu hình tam giác, không thấy đôi mắt đang nằm ở vị trí nào, cái mồm mọc đầy răng nhọn hoắt đóng mở theo tiếng rít.
Quái vật từ phía sau lao ra, nó lập tức coi sân khấu nhỏ gần nhất là mục tiêu hàng đầu, bốn chân chạm đất, kết hợp giữa tốc độ cực nhanh và bước chạy hình chữ chi (之), ba chạy hai nhảy đã có thể đuổi kịp bọn Mạc Tiểu Nghiêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT