Khách điếm mộc mạc, ngay cả ngọn nến cũng đều dùng hơn nửa. Ánh sáng - nến lay động, Tố Hoà Thanh Dao ngồi ở bàn gỗ, không ngừng viết cái gì đó. Cơ Phi Yên không thấy, xác thực là do Tố Hoà Thanh Dao nói không cho phép nàng xem. Cửa sổ phòng nhỏ lộ ra từng đợt từng đợt u quang, Cơ Phi Yên nằm trên giường, thường thường đùa nghịch cái đuôi tàng hình ẩn trong không khí. "Thanh Dao, còn chưa muốn nghỉ ngơi sao?" Cơ Phi Yên ngáp một cái, một lòng muốn ôm lấy thân thể lộ ra mùi hương thoang thoảng dịu dàng của Tố Hoà Thanh Dao.

"Chờ một chút." Tố Hoà Thanh Dao còn đang viết, vốn là ít ngủ, nàng đối với giường ấm thoải mái cũng không có bị cám dỗ. Ngòi bút đen cố định xong, Tố Hoà Thanh Dao chấp bút điểm mực, thoăn thoắt, viết đến chỗ thâm tình, không tự chủ được lộ ra ý cười, ôn nhu mà ấm áp, khiến người xem không khỏi si mê. Cơ Phi Yên vốn đang nằm bởi vì một mạt lơ đãng Tố Hoà Thanh Dao toát ra ý cười, nàng nhấc chân bước tới phía sau Tố Hoà Thanh Dao, một phen ôm lấy cổ của nàng, ở bên tai nhẹ nhàng thở ra nhiệt khí: "Thanh Dao đến tột cùng là viết cái gì đây? Cư nhiên cũng không thèm xem người ta!"

"Ngứa." Tố Hoà Thanh Dao hơi hơi nghiêng đầu, hai tay lại nhanh chóng che kín nội dung trên quyển vở. Nàng quay đầu lại, ánh mắt sủng nịch, khoé môi vẫn còn ý cười: "Không phải kêu ngươi thành thật ở trên giường sao? Buồn ngủ?"

Lời này, sao nghe có chút mang nghĩa khác! Hồ ly thích động dục như Cơ Phi Yên, lại hiểu sai thành một trăm tám mươi cái tư thế, như thế nào cũng không chuyển lại được. "Phu quân muốn nhân gia thành thật chờ ở trên giường, nhưng ta đợi lâu như vậy, cũng không thấy phu quân đem người tay ngắt lấy, trong lòng nhân gia nóng như lửa đốt!" Trong giọng Cơ Phi Yên lộ ra một tia động tình khàn khàn, nàng vặn vẹo cái đuôi mượt mà, cả người đều như bị vây trong diễm tình khiêu khích.

Hiển nhiên, Tố Hoà Thanh Dao cũng không thích ứng được với khiêu khích như vậy. Nhiệt liệt như thế, đem nàng bức tới điểm đóng băng, có thể nào dao động, ngược lại là có chút xấu hổ. "Phi... Phi nhi..." Mặt Tố Hoà Thanh Dao có chút hồng, nàng bắt đầu có chút khó thở, do Cơ Phi Yên ôm sát cổ quá mức thâm tình. "Ngươi đợi ta trong chốc lát, ta đem đoạn này viết xong..."

"Vậy, ta cùng ngươi." Cơ Phi Yên cọ Tố Hoà Thanh Dao, mị nhãn bay tán loạn, cơ hồ muốn đem đối phương mê hoặc đến thần hồn điên đảo.

"Ngươi trước buông ra, ta... Ta thở không nổi." Tố Hoà Thanh Dao muốn làm cho Cơ Phi Yên nhanh chóng buông lỏng hai cánh tay đang giam cầm nàng ra, nàng đau, nhưng đôi môi lại hôn vào cổ Tố Hoà Thanh Dao, rõ ràng chưa từng có ý tứ buông tha, ngược lại đem khoảng cách giữa hai người càng gần nhau. "Đừng... Phi nhi..." Tố Hoà Thanh Dao chống đẩy Cơ Phi Yên, hiếm khi thẹn thùng nhưng lại khiến tâm Cơ Phi Yên càng ngày càng ngứa, hận không thể lập tức đem nàng ăn sạch.

"Ân? Làm sao vậy!" Cơ Phi Yên biết rõ cố hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm Tố Hoà Thanh Dao. Nàng quấn chặt ngồi trên đùi Tố Hoà Thanh Dao, kiều mị hôn cổ của nàng, mị nhãn như tơ: "Thanh Dao, ngươi hiếm khi thẹn thùng như vậy, ta nghĩ phải đem ngươi ăn sạch!"

"Đừng nháo!" Tố Hoà Thanh Dao dùng hết sức kéo ra khoảng cách...., ánh mắt né tránh.

"Như thế nào là náo loạn đâu? Dựa vào xưng hô của ngươi, tức là phu quân của ta, người ta tự nhiên phải có trách nhiệm của người thê tử! Hầu hạ tướng công, làm cho nàng thoải mái." Cơ Phi Yên cười nói. Bỗng có yêu khí nồng đậm đánh úp lại, Cơ Phi Yên cảnh giác nhìn phía sau Tố Hoà Thanh Dao, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ tìm kiếm hướng yêu khí đã không còn bóng dáng. Một đạo lửa nhỏ xuất hiện phiêu đãng ngay tầm mắt Cơ Phi Yên, thế nhưng trái phải mơ hồ, cũng không làm động tác gì.

Là nàng!

Hai tròng mắt Cơ Phi Yên hơi hơi nheo lại, thế nhưng lại phá lệ bỏ xuống cơ hội đùa giỡn Tố Hoà Thanh Dao, ngoan ngoãn đứng dậy khỏi đùi của nàng, nói: "Được rồi, được rồi, người ta không nháo ngươi nữa! Ngươi viết cho tốt, người ta ở trên giường chờ ngươi đấy!" Nói xong, Cơ Phi Yên quả nhiên trở lại bộ dáng bình thường, nhu thuận động lòng người trở về trên giường, giống như lúc ban đầu, nằm si ngốc nhìn một bên mặt Tố Hoà Thanh Dao.

Tố Hoà Thanh Dao nguyên bản còn lo lắng không biết nên ứng phó với hồ ly tinh khó chơi như thế nào, thấy nàng nhu thuận như thế, trong lòng thả lỏng không ít. Nàng quay đầu lại nhìn vào mắt Cơ Phi Yên, bốn mắt nhìn nhau, Tố Hoà Thanh Dao như cũ là người né tránh trước tiên vì quá mức ngượng ngùng. Ngòi bút một lần nữa chấm mực, nàng trầm ngâm một lát, đem tình tiết nhớ lại rồi viết vào văn chương, dụng tâm tiếp tục sáng tác.

Ngay lúc Tố Hoà Thanh Dao vùi đầu viết văn, một đạo bạch quang từ cơ thể Cơ Phi Yên thoát ra, xuyên qua cửa sổ biến mất khỏi phòng khách điếm. Đạo bạch quang kia tự nhiên là Cơ Phi Yên, nàng hướng về phương hướng đoàn lửa đỏ ngoài kia. "Ôi, từ khi nào mà Tiểu Yên Yên của chúng ta cũng biết đi con đường giống các tỷ tỷ ngày xưa đây? Phi nhi, ôi ~ nghe xưng hô ngọt chết người ta. Thật ghen tỵ!" Thanh âm quyến rũ truyền đến, không đợi Cơ Phi Yên quay đầu lại, một nữ nhân dung tư tuyệt hảo phe phẩy cây quạt nhỏ xinh đẹp bước đến, nàng vô cùng thân thiết nựng mặt Cơ Phi Yên, thắt lưng nhuyễn như rắn nước mà cọ lên quần áo đối phương, yêu mị mười phần.

"Ngươi như thế nào lại ở đây? Tiểu Ân Ân ~" Cơ Phi Yên đáp lại, kề sát bản thân với tuyệt sắc giai nhân, không chút nào để ý không gian bị hai người phát ra tràn ngập bầu không khí kiều diễm.

"Biết ngươi đã đến rồi nên lại đây nhìn một cái!" Nữ nhân phe phẩy chiết phiến, cẩn thận đánh giá Cơ Phi Yên, cười nói: "Hồ tộc chúng ta kiêu ngạo, nhưng lại không vì bản thân kiêu ngạo mà tuỳ ý làm bậy. Hiếm có được, hiếm có được đây!" Nữ nhân ở bên tai Cơ Phi Yên, a khí như lan, "Nguyên bản Đại Tế Ti có chuyện muốn ta nói cho ngươi. Ta đối với ngươi bất quá là con yêu du đãng nhân gian, chỗ nào có thể so sánh với vị Tiên quân đắc đạo đây? Bất quá chúng ta là tỷ muội thật có duyên, thế mà ở đây gặp nhau, cũng nên chuyển cáo lời Đại Tế Ti muốn nhắn đến ngươi."

"Ân? Đại Tế Ti? Lão nhân gia nàng không phải bế quan ở Hồ tộc sao? Xuất quan khi nào?" Cơ Phi Yên hỏi.

"Tự nhiên là quan tâm ngươi, cho nên xuất quan trước thời hạn." Lời nói của nàng làm cho người ta phân không rõ thật giả, nàng kiêu ngạo cười - quyến rũ, bộ dáng kia cực kỳ giống hồ ly giảo hoạt. "Đại Tế Ti muốn ta nói với ngươi, bảo bối trong tay ngươi chỉ sợ sẽ vì ngươi mà đưa tới mầm tai vạ. Tiểu yêu không có can đảm chết, không ít đại yêu có đạo hạnh đã muốn ngo ngoe động đậy, ngươi cũng nên cẩn thận đi." Nữ nhân truyền đạt lại lời Đại Tế Ti xong, ôm cổ Cơ Phi Yên, nửa vui đùa nửa như thật nói: "Để bảo bối kia của ngươi không mang đến phiền nhiễu cho ngươi, không bằng giao nó cho ta xử lý. Như vậy, ngươi cũng tránh khỏi không ít phiền toái, ngươi nói đúng không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play