Ninh Huyền ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đầy u mê của Vệ Tắc Viêm, lại hướng ra bên ngoài cửa sổ nhìn Tần Thao Lược đã đi ra ngoài, nói: “Hàn Tê, con thành thật nói cho ta biết, có phải Thần Hi vẫn luôn liên lạc với con không? Có phải nó đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Hiểu con không ai bằng cha, lần trước, kể từ khi từ trong thành trở về thì Hàn Tê hơi ấp úng khi nhắc đến Thần Hi.
Ông vốn dĩ muốn hỏi một chút nhưng dù sao Thần Hi cũng là người trưởng thành rồi, cho dù là Hàn Tê ông cũng sẽ không một mực giữ lấy. Hơn nữa, nó tự mình gây ra tai họa, dù sao cũng phải tự mình nghĩ cách khắc phục hậu quả. Nhưng ông đã bỏ sót một điều, dẫu sao hiện tại Thần Hi vẫn không có bất kỳ năng lực thực tiễn nào trong xã hội. Hơn nữa tính khí lại lỗ mãng, làm việc lại quá cảm tính.
Tuy nói trước đây gây ra tai họa, nếu không phải vì hàng loạt chuyện xảy ra sau đó, tai họa này đối với họ nhà họ Ninh là một đả kích vô cùng lớn. Nếu thằng bé không nghe lời, ông có thể kéo về nhà đánh một trận, nếu còn không thay đổi, đánh gấp đôi, nhưng không thể vứt bỏ nó mà không quản. Là ông tự tay nuôi khôn lớn. Đứa trẻ này tuy rằng chỉ vì cái lợi trước mắt, nhưng dẫu sao cũng là đứa con được ông nuôi nấng như con đẻ của mình. Vứt bỏ nó bên ngoài, mặc nó sống chết, đây không phải là tác phong của Ninh Huyền.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT