Lúc ba chữ “Đồ mít ướt” vừa nói ra thì giữa mày Ninh Huyền nhăn lại rồi ngơ người luôn. Trong mắt ông là nét kinh ngạc, khi nhìn kk thì sẽ thấy nét mừng rỡ trong mắt ông. Nhưng nét vui mừng ấy chỉ giấu trong đáy mắt, trong mắt Tần Thao Lược thì lại là ý khác.
Con người không thể quá đắc ý, một khi đắc ý thì sẽ dễ mắc sai lầm. Đừng nói là người bình thường, kể cả một quân nhân như ông cũng sẽ đánh mất bình tĩnh. Cũng may vì là một quân nhân nên ông có thể nhanh chóng bình tĩnh lại mà tiến lên vỗ vai Ninh Huyền nói: “Cậu nói xem một người lớn như cậu sao lại khóc thế? Đêm qua cậu khóc như mưa, nhìn giống như đồ mít ướt vậy.”
Ninh Huyền quay đầu nhìn bàn tay anh đặt trên vai mình thì trầm mặc chừng mười giây, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tần Thao Lược cả phút sau đó hơi nhếch khóe môi nói: “Trời, tôi chỉ buồn ngủ quá thôi. Buồn ngủ đến chảy nước mắt thật khiến anh chê cười. Thôi! Quả thật thì từ xưa đến nay binh bất yếm trá mà, anh Tần Chiến vận dụng tốt thật đấy. Tôi sẵn sàng nhận thua và làm người ở của anh mà giặt quần áo trong nửa tháng.”
Giọng nói này, ngữ điệu này, khiến Tần Thao Lược toát mồ hôi lạnh. Ông không biết Ninh Huyền có phát hiện cái gì hay không, lúc đầu ông chỉ thỉnh thoảng gọi cái tên “Đồ mít ướt” này, cũng không thường xuyên nói ra ngoài miệng. Nhưng điều quan trọng nhất là… ông thích gọi khi ở trên giường hơn, mỗi khi làm tình mà gọi ba chữ “Đồ mít ướt” sẽ làm cho ông cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Không biết đây có phải là biến thái không, nhưng ông không quan tâm vì ai mà chả có một sở thích đặc biệt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT