Khi tỉnh dậy, Ninh Hàn Tê nhất thời hoang mang, không biết ai đưa mình vào viện, cũng không biết đưa đến lúc nào. Cậu chỉ biết bản thân đã hôn mê một ngày một đêm. Một người phụ nữ “vô cùng xinh đẹp” đã thanh toán tiền viện phí và thuốc thang cho cậu, còn mời cả nhân viên chăm sóc.

Nhớ lại mọi chuyện đêm qua, trong lòng cậu vẫn nghẹn ngào vô cùng. Thất tình bình thường đều sẽ khiến người ta có một loại cảm giác muốn chết, huống hồ gì cậu bị người ta coi như kẻ ngốc chơi đùa cả một năm trời. Mặc dù biết loại người này hoàn toàn không đáng để bản thân đau lòng, buồn khổ nhưng hơn một năm nay tất cả tấm chân tình cậu bỏ ra không phải cứ nói lấy lại là lấy lại được. Ninh Hàn Tê coi tấm chân tình này như đồ bỏ, từ nay trở về sau cũng không muốn dính dáng một chút nào với loại người này.

Chuyện đêm qua xảy ra quá đột ngột, cậu lại bị Trần Kiến Nhân làm cho tức giận đến mức đầu óc choáng váng. Chuyện về mảnh đất đó của nhà cậu như thế nào, người khác không biết nhưng cậu thì lại rõ rành rành. Sở dĩ bố không bán đất của vùng đó không chỉ vì nhà thờ họ Ninh ở đó.

Bố của cậu, Ninh Huyền từng nói, đồi cằn cỗi này là nơi mà mấy đời nhà họ Ninh bảo vệ. Lúc trước ở đây hoang vu vô cùng, tối tăm và không có người ở. Sau này cải cách và mở cửa, giao thông ở khắp nơi thuận lợi, cái trấn bị chôn sâu trong ngọn núi sâu nhất này cũng lại được nhìn thấy mặt trời. Người trẻ đua nhau rời khỏi núi, trong đó cũng bao gồm bố của Ninh Hàn Tê, Ninh Huyền. Lúc đó ông là người có thành tích xuất sắc nhất, đỗ đại học Thanh Hoa, còn gặp gỡ tình yêu duy nhất trong đời.

Nhưng đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi, tình yêu này chưa kịp nở hoa đã kết trái đắng. Trái đắng thì ông bảo vệ suốt 21 năm, còn về người kia thì hoàn toàn cắt đứt liên lạc.

Mạch suy nghĩ của Ninh Hàn Tê lại chuyển đến mảnh đất đó, tuy rằng đối với người ngoài mà nói, mảnh đất nhiễm mặn chẳng đáng bao tiền. Nhưng đối với nhà họ Ninh mà nói, nó chính là thứ phải lấy tính mạng ra để bảo vệ. Hôm qua Trần Kiến Nhân nói, mảnh đất đó đã thế chấp cho ngân hàng, hơn nữa còn chưa trả nợ nên bị người ta bán rồi? Sao có thể có chuyện này? Bố sẽ không thế chấp đất của tổ tiên cho ngân hàng, huống hồ gì nhà bọn họ không hề có việc gì cần phải thế chấp đất.

Ninh Huyền thích sống khổ cực một chút, ngoại trừ viết chữ thì ông cũng không có sở thích gì khác. Thứ tiêu nhiều tiền nhất chắc là học phí của ông, tuy nhiên nhà họ Ninh mặc dù không giàu có nhưng cũng không đến nỗi bần cùng. Chữ của Ninh Huyền còn có chút tiếng tăm, nhận được sự săn đón của không ít người. Ông chỉ dựa vào bán tranh chữ cũng đủ nuôi sống đứa con không hề khó nuôi Ninh Hàn Tê này.

Mảnh đất này đối với nhà họ Ninh mà nói quan trọng hơn bất cứ thứ gì, nếu như thật sự bị ngân hàng bán mất. Vậy… bố sẽ ra sao đây? Ninh Hàn Tê bỗng nhiên cau mày, cậu vừa muốn đứng dậy thì có người đẩy cửa đi vào trong phòng bệnh. Một nữ nhân viên chăm sóc hơn 40 tuổi bước vào, trong tay bà xách cặp lồng, chắc hẳn vừa mua từ nhà ăn của bệnh viện. Nhìn thấy Ninh Hàn Tê tỉnh lập tức đỡ dậy: “Ôi, chàng trai, cậu tỉnh rồi à? Đừng cử động, chưa truyền nước xong đâu. Cả đêm cậu cứ lăn qua lăn lại, sốt nguyên một đêm thì không nói nhưng còn vừa khóc vừa náo loạn. Mẹ cậu cũng khốn khổ, ban nãy bà ấy mới rời đi.”

Lông mày của Ninh Hàn Tê lại cau thêm một chút, đầy nghi ngờ mà hỏi: “Mẹ của cháu?” Có trời mới biết cậu căn bản không có mẹ, Ninh Huyền là người sinh ra cậu, bên cạnh chỉ có bố. Ý trên mặt chữ, Ninh Huyền tự mang thai mười tháng rồi sinh cậu ra. Chuyện này cũng phải sau khi cậu thành niên Ninh Huyền mới nói với cậu, thể chất đặc biệt của nhà họ Ninh chính là cái này.

Nhân viên chăm sóc mặt mũi hiền lành, nói: “Haiz, đáng thương cho những người làm bố mẹ ở trên đời! Bà ấy bảo tôi nói với cậu, tỉnh rồi thì quay về nhà sớm, chuyện buồn rồi sẽ có ngày qua đi. Nghĩ cho người thân của cậu, đừng vì người không đáng mà hành hạ bản thân.”

Ninh Hàn Tê nghe mà hoang mang, là người phụ nữ qua đường tốt bụng đã cứu mình? Bà để cho nhân viên chăm sóc hiểu lầm thân phận của bà có lẽ là vì cố ý không muốn để lại tên tuổi.

Ngay cả một người lạ cũng biết khuyên cậu không thể vì người không đáng mà hành hạ bản thân, nếu như để bố biết, ông nhất định càng lo lắng thêm. Hơn nữa, bây giờ sản nghiệp tổ tiên nhà họ Ninh bị bán rồi, tâm trạng của bố nhất định không thể tốt được.

Ninh Hàn Tê âm thầm ghi nhớ ý tốt của người qua đường đó, khẽ thở dài trong lòng. Giống như người ta nói, sống trên đời ai có thể chắc chắn không gặp phải mấy thứ cặn bã? Vết thương trong lòng rồi cũng có ngày lành, nhưng nhất định không thể để bố vì mình mà lo nghĩ. Thế nên, cậu dựa vào đầu giường, hỏi nhân viên chăm sóc: “Dì ơi, người… phụ nữ… đưa cháu đến, có để lại thông tin gì không ạ? Dì còn nhớ bà ấy trông thế nào không?” ( truyện trên app T𝕪T )

Nhân viên chăm sóc sau khi nghe Ninh Hàn Tê hỏi thì vẻ mặt đầy sự bất ngờ rồi nói: “Sao thế? Người đó không phải mẹ cậu à? Điều… điều này thật sự khiến tôi thấy lạ đó, bà ấy chăm sóc cậu cả một đêm. Rót nước, lau người, lại còn dỗ dành lúc cậu khóc lóc ầm ĩ. Nếu không phải mẹ ruột thì tôi thật sự không dám tin đâu.”

Gì cơ? Rót nước, lau người, khóc lóc ầm ĩ? Tối hôm qua chẳng lẽ mình đã mất hết mặt mũi rồi sao? Nghĩ đến đây mặt Ninh Hàn Tê nóng lên. Không phải chỉ bị một tên cặn bã trêu đùa thôi sao? Còn về…? Hầy… chỉ dựa vào cơn mưa tối qua, nếu như không phải Dì đó đưa mình về thì có lẽ sáng hôm nay mình cũng không tỉnh dậy được.

Phải cảm ơn người ta!

Ninh Hàn Tê nghĩ vậy liền nói với nhân viên chăm sóc: “Đó… có lẽ là họ hàng của cháu, Dì có thể nói với cháu bà ấy trông thế nào không?”

Nhân viên chăm sóc tưởng tượng hồi lâu, trừ việc biết đối phương là một đại mỹ nhân vô cùng xinh đẹp ra thì không biết gì cả. Cuối cùng nhân viên chăm sóc đột nhiên đập mạnh một cái, nói: “Á! Tôi nhớ ra rồi! Bên cạnh bà ấy còn có một người khá lớn tuổi, tôi nghe người lớn tuổi đó gọi bà ấy là Vệ phu nhân.”

Vệ phu nhân? Xem ra tin tức có thể nắm được cũng chỉ có nhiêu đây, có điều biết được bà ấy họ Vệ cũng được rồi, nói không chừng sau này có duyên còn gặp lại.

Sau khi truyền nước xong thì sắc trời cũng đã dần dần tối, Ninh Hàn Tê vội vội vàng vàng trở về nhà. Đường từ thành phố J đến nhà bọn họ rất phức tạp, phải ngồi xe đường dài 1 tiếng, ngồi xe ô tô 30 phút đến trấn rồi lại thêm 30 phút xe bò mới có thể đến được thôn của bọn họ. Cậu chỉ mong bố vẫn chưa biết chuyện của cậu và Trần Kiến Nhân, nếu không, chắc chắn không tránh khỏi vì cậu mà lo lắng.

Điện thoại hết pin, cậu thử tắt rồi bật vậy mà lại có thể mở được. Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, điện thoại liền kêu lên. Cậu nhìn màn hình hiển thị, là bác hai hàng xóm gọi. Sau khi nhận điện thoại liền nghe thấy giọng nói lo lắng của bác hai truyền đến: “Hàn Tê à? Cháu cuối cùng cũng nghe điện thoại rồi! Bố cháu đi viện rồi, mau đi xem thử nhanh lên!”

Sau khi nghe tin này, trong đầu Ninh Hàn Tê lập tức trống rỗng, bác hai gửi cho cậu địa chỉ bệnh viện thì phát hiện vậy mà lại cùng bệnh viện mà cậu ở. Thế là cậu lập tức quay người xông lên phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú ở tầng ba, nhìn thấy Ninh Huyền khuôn mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh, từng giọt nước mắt cố gắng kìm nén không rơi lập tức chảy thành dòng. Cậu vội vàng đi đến trước giường của Ninh Huyền, nắm lấy tay ông đang truyền nước mà nói: “Bố, bố ơi, con xin lỗi…”

Ninh Huyền vươn tay lau nước mắt của Ninh Hàn Tê, oán trách nói: “Xem con kìa, hơn hai mươi tuổi đầu rồi còn khóc lóc ỉ ôi, giống cái gì vậy chứ?” Ông ôm Ninh Hàn Tê vào lòng, vừa vỗ lưng an ủi vừa nói: “Khó chịu thì cứ khóc đi! Khóc để trong lòng thoải mái!”

Ninh Hàn Tê vừa nghe liền hiểu, chuyện này bố cậu đã biết rồi. Không những biết mà còn vì chuyện của cậu lo lắng đến mức ngất xỉu, hơn nữa nước suối của ông vốn không nhiều, trước đó lại tiết kiệm nên một khoảng thời gian rất dài không uống. Vào lúc vừa kinh hoàng vừa tức giận thì cơ thể đương nhiên không chịu được. Ninh Hàn Tê hiểu chuyện này là thế nào, bệnh của nhà họ Ninh, bệnh viện không chữa được. Thế nên, cậu lặng lẽ lấy nước suối của mình truyền cho bố, đợi sau khi bố uống nước suối thì sắc mặt cuối cùng mới tốt hơn một chút.

Bác hai trông chừng ở đây một đêm, lúc này đã đi ngủ bù rồi. Bây giờ bác gái đã ngủ say ở giường bên cạnh, Ninh Huyền liền khẽ thở dài, nói với Ninh Hàn Tê.

“Chuyện đã đến nước này chỉ có thể nhanh chóng tìm cho con một người bạn đời khác. Còn một năm nữa, có lẽ vẫn kịp. Có điều, cũng phải làm tốt tất cả mọi sự chuẩn bị, trong khoảng thời gian một năm này, con phải tích đủ số lượng nước suối. Không gian trong Mặc Hủ không nhỏ, cái bình lúc trước bố từng dùng cho con đấy, con có thời gian thì từ từ sắp xếp nhé!”

Ninh Hàn Tê ngoan ngoãn gật đầu, lau sạch nước mắt và nói: “Bố đã sớm cảnh cáo con đừng để tình yêu làm mụ mị, vậy mà con vẫn cứ đâm đầu tin mấy lời ngon ngọt của anh ta. Đều là lỗi của con không có mắt nhìn người, hại bố cũng hốt hoảng lo sợ cùng con.”

Ninh Huyền thở dài, trên khuôn mặt đẹp mà lạnh lùng hiện ra vài phần trắng nhợt. Tóc đen mềm mại khác thường dưới ánh đèn vàng ấm áp, giống với tính cách của ông, dịu dàng mà ngăn nắp. Đường chân tóc trên đầu của người đẹp rõ ràng, ngũ quan hài hòa. Lúc nào cũng cau mày, có vài phần lo lắng lúc ẩn lúc hiện như quanh quẩn trong tâm trí ông.

Ninh Huyền là người đẹp như ngọc, cho dù đã trung niên nhưng vẫn khiến người ta mỗi lần nhìn vẫn không kìm được mà nhìn thêm vài lần nữa. Đáng tiếc như ngọc chứ không phải ngọc, giống như tên của ông, trong số mệnh suy cho cùng vẫn mang vài phần khí lạnh (hàn khí). Ninh Hàn Tê cùng với nhan sắc của cậu, trong cái tính tình ngoan ngoãn lộ ra mấy phần cố chấp, có lẽ cũng vì cậu như vậy nên chưa kịp nở hoa đã nhận trái đắng cho một mối tình ngắn ngủi.

Ninh Huyền vỗ về lưng của Ninh Hàn Tê mà nói: “Chuyện này cũng không thể trách con, nhà họ Ninh chúng ta cũng từng gặp kẻ bất lương. Chỉ có điều bố không ngờ… Thấy con trở về lành lặn, bố cũng thở vào nhẹ nhõm. Nếu như cậu ta dám làm gì đó với con, vậy… vậy hậu quả này người làm bố không thể gánh chịu được.”

Ninh Hàn Tê biết ý tứ trong lời nói của Ninh Huyền, Trần Kiến Nhân sao có thể đụng chạm cậu chứ? Anh ta căn bản là trai thẳng, còn là một trai thẳng vừa hèn vừa tồi. Cứ cho rằng Ninh Hàn Tê đẹp trai thì anh ta cũng sẽ không có chút hứng thú nào với cậu.

“Suy cho cùng đây cũng là chuyện tốt sớm nhìn rõ được bộ mặt thật của cậu ta, cũng nên cảm ơn ông trời không để con nhảy vào chỗ chết.” Ninh Huyền nói tiếp.

Y tá trưởng đến tháo kim, ngẩng đầu nhìn Ninh Hàn Tê, trêu một câu: “Ơ? Lại có một trai đẹp đến.” Sau khi tháo xong kim thì nói với Ninh Hàn Tê: “Bố của cậu không có vấn đề gì lớn, chỉ là cơ thể quá yếu, về nhà nhớ bồi bổ thêm. Chú ý nghỉ ngơi, không được tức giận, suy nghĩ nhiều cũng không tốt, có một số chuyện nên nghĩ thoáng thì hãy nghĩ thoáng.”

Y tá trưởng này nói rất nhiều nhưng Ninh Hàn Tê vẫn nhẹ nhàng cảm ơn. Dù sao thì bình thường bác sĩ mở miệng là dặn dò nhưng hầu hết đều là những thứ có lợi cho cơ thể và tinh thần của bệnh nhân.

Sau khi y tá trưởng tháo kim xong lại nhìn bố con Ninh Hàn Tê, chỉ thấy người bố mặc dù ăn mặc giản dị nhưng lại tạo ra dáng vẻ yên tĩnh và trong trẻo. Con trai thì ánh mắt ngây thơ, mặc bộ quần áo kiểu phương tây, thực sự sạch sẽ trong trẻo. Nghe nói bố con nhà này đến từ huyện Tấn Thủy, huyện Tấn Thủy lại là một nơi khỉ ho cò gáy. Núi ở đó đến cả cây không cũng không sống được, khắp nơi đều là côn trùng rắn rết. Không ngờ nơi nghèo khó như thế lại có thể xuất hiện hai người như thế này. Bổ mắt, thật sự bổ mắt.

Người đẹp thường bạc mệnh, bố con nhà này e rằng cũng gặp chuyện gì khó khăn rồi. Y tá trưởng đã gặp qua rất nhiều người và nhiều việc, vậy nên hôm nay cho dù họ không nói cũng biết bọn họ nhất định có tâm sự gì đó. Chuyện của người khác cô không nên nói nhiều vậy nên chỉ thở dài rồi rời đi.

Lúc ra ngoài vừa hay đụng trúng hai người hung dữ tàn bạo, cô cho rằng là người nhà của bệnh nhân nên cũng không để bụng. Hai người đó đi vào trong phòng bệnh cũng không làm trái quy tắc, chỉ xoay hai vòng trong phòng bệnh, trong đó có một người cao to lực lưỡng trên người có hình xăm oai phong như hùm, lấy ra một hợp đồng vay tiền rồi tiến lên phía trước hỏi Ninh Huyền: “Ông biết Ninh Thần Hi không?”

Ninh Hàn Tê cau mày lập tức đứng dậy nói: “Thần Hi? Quen, Thần Hi sao rồi?” Ninh Thần Hi là anh họ của Ninh Hàn Tê, cũng là người nhà họ Ninh, có điều sớm đã quá năm đời (họ hàng xa) rồi. Lúc đó, ông của Ninh Hàn Tê mất sớm, chỉ đành gửi cậu nhờ ông của Ninh Thần Hi chăm sóc. Mà bố của Ninh Thần Hi lại mất đột ngột nên Ninh Huyền vẫn luôn coi Ninh Thần Hi như con đẻ mà nuôi dưỡng. Đứa trẻ này rất hay kiếm chuyện, cả ngày tự cho mình siêu phàm muốn làm cái gì mà đầu tư.

Ninh Hàn Tê bỗng nhiên ý thức được chuyện này, cậu ngẩng đầu hỏi bố: “Bố, đất của nhà chúng ta có phải là Thần Hi thế chấp cho ngân hàng không?”

Biểu cảm của Ninh Huyền đã chứng thực chuyện này, Ninh Hàn Tê lại nhận hợp đồng vay tiền từ tay người đàn ông đô con sau đó lập tức cau mày. Cậu ngẩng đầu, khuôn mặt không thể tưởng tượng nổi mà hỏi: “Thần Hi… Thần Hi… anh ấy vay 121 vạn (hơn 4 tỷ VND) từ chỗ các anh á?” Tiền thế chấp đất cho ngân hàng, tiền vay thêm từ chỗ lãi suất cao, cộng vào ít cũng phải mấy trăm vạn. Anh ấy thật sự đi đầu tư rồi? Nhưng xét từ tình hình trước mắt, lần đầu tư này e rằng đã thất bại. Nếu không sao đất lại bị ngân hàng bán, người bên lãi suất cao sao có thể tìm đến bọn họ chứ?

Ninh Thần Hi, anh ấy thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Thế này thì khác gì cả nhà họ Ninh đều bị đem đi đầu tư. Ninh Hàn Tê nhìn số tiền cho vay nặng lãi, lại quay đầu nhìn bố với sắc mặt trắng bệch, một cảm giác bất lực nhất thời trỗi dậy.

Cậu biết thằng cha này sẽ không nghe lời cậu nói mà, sau khi đi học trung cấp nghề, gan cũng lớn thật, mấy trăm vạn nói vay là vay, sao anh ấy không trực tiếp đi bán thân luôn cho rồi? Bây giờ, Ninh Hàn Tê lại tự chế giễu chính mình, cho dù cậu đi bán thân e rằng cũng không trả được số tiền này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play