Buổi tối, Tần Thao Lược không đi ăn cơm, đầu óc choáng váng mà nằm trên giường không muốn cử động. Nhớ lại những chuyện đã xảy ra với Ninh Huyền ngày hôm qua rồi lại nhớ đến đã bỏ lỡ em ấy suốt hai mươi năm qua thì trong lòng nghẹn ngào đến mức hận không thể đi chết. Lúc đó bản thân còn trách Ninh Huyền không tin mình, dựa vào cái gì mà không hỏi ông một câu đã kết luận mình đính hôn với người phụ nữ khác?

Cho đến hôm nay nghĩ lại, bản thân lúc đó chẳng phải cũng giống hệt sao? Chỉ nghe người phụ nữ không đáng tin rồi tin tưởng rằng em ấy đã kết hôn sinh con, còn mắng em ấy là tên khốn. Nhưng bất luận là kết quả lúc đó bản thân điều tra được hay là sự thật phu nhân nói với ông thì đều chứng minh Ninh Huyền đã kết hôn, hơn nữa còn có con. Còn có một điểm nữa chính là, khi ấy ông còn quá non trẻ, chỉ sợ thứ mà ông điều tra được cũng chỉ là thứ mà người ta muốn ông điều tra. Giờ đây cuối cùng cũng không còn ai có thể ngăn cản ông thì ông lại không có dũng khí đi xác nhận với em ấy.

Nói thế nào đây? Nói rằng bản thân chính là Tần Thao Lược năm đó tổn thương em, khuôn mặt đã bị thay đổi nên em không nhận ra. Có một viên đạn găm vào trong đầu có thể chết bất cứ lúc nào. Nếu làm như vậy thật sự quá tàn nhẫn, ông không làm được.

Lúc ăn cơm, cả nhà ngồi quây quần bên nhau chỉ còn lại Tần Thao Lược cô độc. Ninh Huyền hỏi thăm: “Chú kia đâu con?”

Ninh Hàn Tê nói: “Vừa nãy vẫn thấy chú ấy ở trong phòng, có lẽ chú ấy không được khỏe?” Vừa nói cậu vừa gắp một miếng thịt kho tàu vào bát của Vệ Tắc Viêm, Vệ Tắc Viêm bắt chước, anh cũng gắp một con mực nhỏ vào bát của cậu.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play