Phán Tử lớn tiếng nói: “Lão tam, đừng trách anh không bao che cho em, không phải anh nghĩ ra một cách an toàn nhất hay sao? Nghiên cứu sinh Chu đến rồi hả? Em tiếp đãi cậu ta cho đàng hoàng vào, em cứ đưa miếng đất này cho họ nghiên cứu là được rồi. Dù gì thì dự án này cũng vì để phục vụ cho nông dân thì lập nhóm chỗ nào mà chẳng giống nhau.”

Mặc dù nói như vậy nhưng Ninh Huyền cảm thấy để chuyện này cho Phán Tử giải quyết có chút không tiện, dù gì cũng là bạn học cũ hai mươi năm chưa gặp. Nhưng ông nghĩ đến tình hình trước mắt, hơn nữa người ta còn tới tìm tận nơi thì chỉ có thể tiếp đãi đàng hoàng thôi.

Vì vậy ông nói với Phán Tử: “Cảm ơn nhị ca.”

Phán Tử nói: “ y yo, khách khí với nhị ca làm gì? Hơn nữa, chuyện này cũng không phải anh...” Phán Tử suýt chút nữa cắn trúng lưỡi, ông ấy lập tức nói sang hướng khác: “Không phải là chuyện nhị ca nên làm à? Không vì em cũng vì cháu trai cả của anh không phải sao?”

Ninh Huyền và Phán Tử hàn huyên thêm hai câu sau đó mới cúp điện thoại, tiếp theo ông đưa người của nhóm nghiên cứu khoa học lên núi. Đi một vòng trên núi thì thu hút không ít người quanh đó, vì vậy trong một ngày mà chuyện thôn Ninh Gia thật sự có nhóm nghiên cứu khoa học được lan rộng ra. Ninh Huyền sắp xếp người trong nhóm này vào một căn nhà cũ đã bỏ hoang trong thôn. Những căn nhà cũ xung quanh gần nhà của họ giờ đều bỏ trống. Bởi vì quá cũ, mặc dù chắc chắn nhưng thực sự bị hỏng do quá lâu không được sửa chữa.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play