Trong phòng sách yên tĩnh, Ninh Huyền đang luyện chữ. Đầu bút lướt đi trên giấy rất mượt mà, chữ Khải nhỏ viết tay tinh xảo giống như ảo thuật xuất hiện trên giấy. Cùng với tiếng oe oe lúc có lúc không của Tần Noãn Ngọc ở bên cạnh, thời gian cứ như bị đóng băng, lặng lẽ lướt qua tai.
Chỉ nghe thấy một tiếng “bụp”, Noãn Ngọc dùng một chân đá bay gối nhỏ của mình xuống đất. Ninh Huyền ngẩng đầu nhìn nó, khóe miệng hơi cong, ông tiến lên phía trước nhặt gối nhỏ lên cho nó. Vừa đặt vào giường thì lại bị nó đá xuống.
Ninh Huyền lắc đầu, có chút sầu não mà nói: “Làm sao vậy? Hai chân của con lúc ngủ cứ không yên mãi thế. Sau này nếu như tìm một người bạn đời chẳng may đá người ta xuống giường thì phải làm sao đây?” Ninh Huyền đắn đo suy nghĩ, trói chân của nó lại một lúc thì sẽ yên ổn hơn chứ? Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì bị ông gạt bỏ ngay, vẫn cứ để thuận theo tự nhiên thì hơn! Chắc sẽ có ai đó… chịu được đôi chân này nhỉ?
Noãn Ngọc nằm trên giường mở to mắt, chân nhỏ đạp vào tay Ninh Huyền. Vô cùng nghịch ngợm trở mình, ngậm ngón tay cái của Ninh Huyền trong miệng, mút lấy mút để. Ninh Huyền bất đắc dĩ, ông muốn đi pha chút sữa cho nó nhưng tên nhóc này lại làm nũng. Hai chân nhỏ còn kẹp chặt tay của Ninh Huyền, trong miệng lẩm bẩm không biết là đang nói gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT