Mặc dù ông bác cả có cách lý luận giáo dục con của riêng mình, nhưng Vưu Kính Lân không đồng ý với điều đó. Ông cảm thấy con mình phải được chăm sóc, nếu không để bị người khác bắt nạt sao?

Nhưng dù sao ông bác cả cũng là trưởng bối của ông, cũng là cha của Ninh Kỳ. Tiểu bối cho dù không đồng ý với trưởng bối cũng không dám nói ra, cũng chỉ có thể kìm nén trong lòng, nghiêm túc nhận lấy hình phạt. Giống như Thần Hi, cậu là một đứa trẻ nổi loạn như vậy, khi bị đánh sẽ không nói nhiều, chỉ một mực thừa nhận sai lầm của mình.

Vưu Kính Lân nhìn thoáng qua dáng vẻ ngốc nghếch của Ninh Kỳ, nói với ông bác cả: "Sư phụ, người đừng đánh em ấy nữa, cũng đừng trừng phạt em ấy, nếu muốn đánh người đánh ta đi! Em ấy hiện tại đã trở thành như vậy, người nhẫn tâm như thế sao?"

Ông bác cả lúc này mới cẩn thận nhìn Ninh Kỳ, nhìn ông ấy ánh mắt tuy linh hoạt, nhưng lại ngây thơ vô hại như một đứa bé. Dáng vẻ phong phú này trước đây của ông ấy cũng đã từng thấy qua, bởi vì có một tên ngốc thứ hai ở trấn Cẩm Lý bên cạnh, khi còn nhỏ đã như vậy. Ánh mắt hồn nhiên vô hại nhưng càng lớn lên càng cảm thấy có vấn đề. Mặc dù yên tĩnh không ồn ào, nhưng không có bất kì phản ứng với thế giới bên ngoài, chỉ có một số phản xạ điều kiện bình thường thôi. Mọi người đều nói đứa trẻ khi sinh ra đã mất linh hồn, Ninh Kỳ giống như này, có thể không giống mất linh hồn?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play