Nhìn thấy bọn họ tới gần, con thú màu vàng đó cọ cọ vào chân của Ninh Kỳ, sau đó quay người lẫn vào trong bóng tối. Ninh Hàn Tê nhìn theo phương hướng con thú màu vàng đó biến mất, cậu cảm thấy con thú đó rất quen mắt.

Mọi người đi đến Vưu Kính Lân, mới nhìn rõ người đối diện ông quả nhiên là Ninh Kỳ. Làn da của Ninh Kỳ trắng nõn, gương mặt sáng sủa anh tuấn, dưới ánh sáng của viên dạ minh châu càng toát lên vẻ đẹp có một không hai. Vẻ đẹp của ông ấy và Ninh Huyền hoàn toàn không giống nhau, mặc dù không được đẹp như Ninh Huyền nhưng vẻ đẹp của ông ấy cũng đủ khiến người khác phải sững sờ. Hàn Tê ngạc nhiên hỏi: "Bác Kỳ đã tỉnh rồi sao?"

Đứng đối diện Vưu Kính Lân, đồng tử của Ninh Kỳ cũng không hề rời rạc. Chỉ có điều đôi mắt khá đờ đẫn, ông ấy nhìn chằm chằm Vưu Kính Lân, mặt kệ cho ông mặc áo quần cho mình, trong mắt hiện lên sự khó hiểu. Sau đó, ông ấy lại mỉm cười với Vưu Kính Lân, vươn tay nhéo vào mặt ông.

Vưu Kính Lân ở đối diện bị Ninh Kỳ véo một cái choáng váng, ông sững sờ như bị điểm huyệt tại chỗ. Mãi cho đến khi Ninh Huyền và Tần Chiến lần theo âm thanh tìm được bọn họ, Vưu Kính Lân nghe thấy động tĩnh mới hồi phục lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play