Vành mắt Vưu Kính Lân vì kích động mà đều đỏ lên, ông trân trọng ôm Ninh Kỳ vào trong ngực, hôn lên hai má, dái tai, lông mi, đôi môi của em ấy, nụ hôn không có bất kỳ dục vọng nào, chỉ giống như thận trọng hôn lên một kiện trân bảo hiếm có. Ông không muốn rời khỏi ao đầu thai, thầm nghĩ ở lại nơi này cùng với Ninh Kỳ, trong bảy bảy bốn mươi chín ngày này đến một phút giây cũng không ngừng muốn ở cùng với em ấy.
Ông lắc đầu, lại cảm thấy mình làm như vậy là không ổn. Nhưng ông thật sự không muốn rời xa Ninh Kỳ, ở trong suối cùng với em ấy một lát, nhìn khuôn mặt tươi sống như đang sống của em ấy, Vưu Kính Lân lên bờ mặc quần áo vào.
Thấy ông đi ra ngoài, Ninh Huyền nói với ông: "Vưu... Sư huynh..." Ông ta suy nghĩ nửa ngày cũng không biết nên gọi Vưu Kính Lân là gì, cuối cùng gọi theo cách gọi đùa của đám nhỏ. Ông ta vừa mới nghe nói Vưu Kính Lân đã bái bác cả làm thầy của mình, nếu đã như vậy thì gọi là sư huynh đi! Cũng không thể gọi chị dâu được? Gọi là anh trai cũng cảm thấy rất kỳ quái.
Vưu Kính Lân gật đầu, sửa sang lại một chút, nói: "Mọi người vất vả rồi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT