"Ta thấy Khương tiểu thư kêu to như vậy, phỏng chừng trong chốc lát cô ấy sẽ khát nước, cho nên đi mua cho cô ấy hai chai nước." Thẩm Ngạo Tuyết vô tội nói.
Lâm Hiên: "..."
Nói thật, Lâm Hiên thật sự mẹ nó sắp bị cảm động rồi.
Thẩm Ngạo Tuyết lại đi mua nước cho Khương Phán?
"Các ngươi kết thúc nhanh như vậy?" Thẩm Ngạo Tuyết nhìn thoáng qua Khương Phán quần áo chỉnh tề, lập tức hiểu được.
"Nghỉ ngơi một chút không được sao?" Lâm Hiên tức giận nói.
"Ồ? Vậy thì hai người cứ tiếp tục." Thẩm Ngạo Tuyết nói.
"Tiếp tục thì tiếp tục!" Lâm Hiên lại nắm tay Khương Phán, đi vào phòng khách sạn.
"Chờ một chút, lấy nước nè!" Tiếng nói của Thẩm Ngạo Tuyết vang lên phía sau hai người.
Hai người lại tiến vào phòng khách sạn lần nữa.
Lúc này đây, Khương Phán cũng không kêu nữa.
Lâm Hiên cũng không tin Thẩm Ngạo Tuyết có thể đứng ngoài cửa một đêm.
Hắn ta bảo Khương Phán ngủ trên giường, hắn đi ngủ trên sô pha.
"Lâm Hiên, không có việc gì, cậu lên đây ngủ đi, tôi tin tưởng cậu sẽ không làm gì tôita!" Tiếng nói có phần thẹn thùng của Khương Phán vang lên.
Nếu Khương Phán đã nói như vậy, Lâm Hiên hiển nhiên cũng không cần phải giả bộ.
Hai người nằm trên giường trò chuyện.
"Thời gian trôi qua thật nhanh, khi đó, chúng ta chỉ mới mười mấy tuổi, không nghĩ tới trong nháy mắt đều đã trưởng thành..." Khương Phán ngậm ngùi nói.
"Đúng vậy." Lâm Hiên cũng cảm khái.
Khi đó, hắn nghĩ thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, cuộc sống của mình sẽ đặc sắc như thế.
"Lúc trước, luôn muốn nhanh chóng lớn lên, nhanh chóng tốt nghiệp làm việc, nhưng bây giờ tôi mới cảm thấy quảng thời gian kia mới là lúc khiến người ta hoài niệm nhất..." Khương Phán nhìn trần nhà, nói.
"Ừm." Lâm Hiên tỏ vẻ đồng ý.
Niềm vui khi đó rất đơn giản.
Hắn nhớ rõ, khi xưa, nam sinh trong lớp cho dù chỉ là làm bài tập chung với Khương Phán một lát thôi cũng sẽ vui vẻ hồi lâu.
"Lâm Hiên, cậu nói xem, nếu khi đó tôi thật sự đồng ý làm bạn gái cậu thì sẽ như thế nào?" Khương Phán nghiêng đầu nhìn gương mặt điển trai của Lâm Hiên, hỏi.
"Phỏng chừng, sẽ bị trường học đuổi học chứ?" Khóe miệng Lâm Hiên giật giật nói.
Khi đó, nhà trường đã ra lệnh cấm yêu đương.
"Vậy mà cậu và Lý Thiết Trụ còn liên tục theo đuổi tôi!" Khương Phán bĩu môi nói.
"Khụ khụ, ai bảo cậu là hoa khôi trường học, khi đó tất cả nam sinh đều muốn cậu làm bạn gái của mình." Lâm Hiên hơi xấu hổ khi nhớ tuổi trẻ ngông cuồng của mình.
"Chỉ vì tôi là hoa khôi trường sao?" Khương Phán hỏi.
"Cũng không phải toàn bộ, khi đó, chỉ cảm thấy cậu mặc váy trắng nhỏ, để tóc đuôi ngựa cao, vô cùng thuần khiết, vô cùng xinh đẹp."
Khương Phán: "Vậy bây giờ tôi trông có đẹp không?"
Lâm Hiên: "Hiện giờ, càng đẹp hơn."
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng trở nên mập mờ.
Khuôn mặt Khương Phán hơi phúng phính, nhưng tuyệt đối không mập, lông mi rất dài, trên người tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
Khiến cho Lâm Hiên có chút say mê.
Tuy nhiên, hắn vẫn khống chế được mình.
Hắn không muốn phá hủy sự ngây thơ và vẻ đẹp tinh khiết đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT