Ban đầu Lâm Hiên cũng không có ý định vào phòng bệnh này. Thế nhưng khi hắn nghe những gì Lâm Nhược Hi nói, lông mày lại hơi nhíu lại.
"Các người nhất định phải bức tôi đến chết mới vừa lòng sao?" Lâm Nhược Hi nắm chặt tay, trong đôi mắt xinh đẹp rưng rưng nước mắt.
Lâm Hiên dừng lại, liếc vào bên trong.
Đây là phòng đơn VIP.
Trong phòng bệnh có ít nhất mười người đang đứng.
Trên giường bệnh nằm một ông lão hơn sáu mươi tuổi.
Lúc này, mười mấy người trong phòng, trên mặt mỗi người đều mang theo biểu tình nặng nề.
Hầu như tất cả ánh mắt của mọi người đều đặt trên người Lâm Nhược Hi.
"Nhược Hi, sao ngươi có thể nói như vậy? Chúng ta cũng không muốn như vậy, nhưng tình huống của ông nội, ngươi cũng biết đã không thể kéo dài hơn nữa được.”
“Đúng vậy, Nhược Hi, lúc ông nội ngươi thanh tỉnh, thương nhất chính là ngươi. Bây giờ chỉ muốn ngươi hy sinh một chút, ngươi cũng không chịu sao?”
Một đám người vây quanh Lâm Nhược Hi, bàn tán xôn xao.
“Bác hai, bác ba. Hai người đều có con gái, vì sao nhất định lại phải gả cháu đi?”
Nếu như, chỉ là Lâm gia chỉ có một mình nàng. Để cứu ông nội, cô đương nhiên không thể từ chối.
Nhưng rõ ràng hai bác của nàng đều có con gái, cả hai đều chưa kết hôn, vậy tại sao bắt buộc phải là cô?
"Nhược Hi, người ông nội thương nhất là ngươi. Hơn nữa còn chỉ định ngươi làm tổng giám đốc Lâm thị, hiện tại ông nội ngã bệnh, đương nhiên cũng phải là ngươi phụ trách." Bác cả nhà họ Lâm nghiêm túc nói.
"Đúng vậy, lúc làm tổng giám đốc, ngươi rất quang vinh, bây giờ đến lúc cống hiến, ngươi liền không muốn sao?” Bác gái Tôn Ngọc Lan cũng hừ nhẹ nói.
"..."
Đối mặt với hơn mười cái miệng, Lâm Nhược Hi không có cách nào phản bác.
Đúng là ông nội đã bổ nhiệm cô làm tổng giám đốc Lâm thị.
Nhưng đó là bởi vì ông nội biết chỉ có cô mới có thể làm cho Lâm thị khởi tử hồi sinh.
Lúc cô tiếp nhận chức tổng giám đốc, cả Lâm gia không một ai nguyện ý tiếp quản cục diện rối rắm này.
Sau đó cô gầy dựng Lâm Thị từ một công ty đang nợ hơn một tỷ đến giá trị vốn lên mấy tỷ, kinh doanh phát đạt.
Có trời mới biết cô ấy đã phải trải qua những khó khăn gì. Nhưng giờ ở trong miệng bọn họ, đều là cô được lợi?
"Nhược Hi, không phải chúng ta không muốn Nhược Lan gả, mà là Chu thần y người ta chỉ rõ muốn ngươi, chúng ta không thể làm gì khác được.” Dì thở dài một tiếng rồi nói.
"Được rồi, chuyện này cứ như vậy đi. Lát nữa Chu thần y sẽ tới, Nhược Hi, đừng mất mặt gia đình. Có thể gả cho Chu thần y, đó là phúc khí của ngươi!" Bác cả trầm giọng nói.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra.
Một người đàn ông trung niên với bộ ria mép, mặc trang phục Trung Sơn bước vào.
Người đàn ông khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, có một chiếc răng vàng to tướng, tóc búi cao ra sau. Thân hình hơi béo, còn có bụng bự.
"Chu thần y, ngài rốt cục tới rồi!"
"Chu thần y, Nhược Hi đã đáp ứng muốn gả cho ngài, ngài mau trị liệu cho lão gia tử đi!"
"..."
Người của Lâm Gia đều rất hào hứng với cuộc hôn nhân này.
Nhìn thấy một màn này, Lâm Hiên ngoài cửa mở to hai mắt.
Thảo nào Lâm Nhược Hi không muốn gả. Nếu là anh, anh cũng sẽ không muốn lấy một người đàn ông như vậy.
Không nói đến tuổi của thần y này so với Lâm Nhược Hi lớn hơn hai mươi mấy tuổi.
Bộ dạng xấu xí còn chưa tính.
Mấu chốt là bộ trang phục này thực sự quá… ấn tượng.
Chu thần y vừa vào cửa, ánh mắt liền trong phòng tìm kiếm. Cuối cùng, rơi vào trên người Lâm Nhược Hi.
Khi nhìn thấy Lâm Nhược Hi, một đôi mắt chuột chợt lóe sáng.
Hắn đã từng gặp qua Lâm Nhược Hi. Lúc ấy chỉ là từ xa nhìn thoáng qua, liền kinh hãi.
Bây giờ nhìn ở khoảng cách gần. Thậm chí còn đẹp đến nghẹt thở.
Mặc dù con gái của hai bác Lâm Nhược Hi, Lâm Nhược Lâu, và Lâm Nhược Lan đều là những người đẹp.
Nhưng so với Lâm Nhược Hi thì kém xa.
Không thể không nói, gen của người giàu rất tốt.
Mặc kệ bản thân họ thế nào, ít nhất họ đều cưới những người cực kỳ xinh đẹp làm vợ. Vì vậy con cháu sinh ra xác định là rất xuất sắc.
Mẹ của Lâm Nhược Lâu là Trần Chân Chân, mẹ của Lâm Nhược Lan là Tôn Ngọc Lan, cũng đều là mỹ nhân.
Tuy nhiên, bọn họ đều đã kết hôn.
Bất quá, có Lâm Nhược Hi là đủ rồi.
Tuyệt phẩm mỹ nữ như vậy, chỉ nhìn thôi đã khiến cho Chu thần y có loại xúc động không cách nào kiềm chế được.
Bị Chu thần y nhìn chằm chằm bằng ánh mắt chuột kia, Lâm Nhược Hi lập tức cảm thấy toàn thân khó chịu.
Nghĩ đến việc lấy một người đàn ông như vậy làm chồng, Lâm Nhược Hi chỉ muốn chết đi cho xong.
Nhưng vì ông nội, cô vẫn rất lịch sự chào hỏi Chu thần y.
"Xin chào, Chu thần y.”
Giọng nói của Lâm Nhược Hi vô cùng dễ nghe. Chu thần y vừa nghe thấy liền cực kỳ vui vẻ.
"Ha ha, Nhược Hi, không cần khách khí, dù sao chúng ta từ nay về sau chính là người một nhà!"
Chu thần y cười đến không khép miệng lại được.
“Chu thần y, lão gia tử sắp không được rồi, ngài mau chữa trị đi!”
Lúc này, đám người Lâm gia thúc giục nói.
“Không gấp. Đợi Nhược Hi ký bản hiệp nghị này, tôi lập tức trị liệu cho lão gia tử.” Chu thần y cười tủm tỉm lấy ra một văn kiện.
Dòng trên văn kiện ghi to mấy chữ: Thỏa Thuận Kết Hôn.
Nội dung thỏa thuận là Lâm Nhược Hi sẽ lấy Chu thần y, Chu thần y sẽ chữa khỏi bệnh cho Lâm lão gia tử.
Nếu như Lâm Nhược Hi đổi ý, như vậy nhà họ Lâm sẽ phải bồi thường cho Chu thần y một tỷ!
Mặc dù tài sản Lâm Gia hiện tại có năm tỷ. Nhưng thật ra cũng không dễ đưa ra một tỷ như vậy được.
Sở dĩ có thỏa thuận như vậy, chính là sợ Lâm Nhược Hi đổi ý.
"Chu thần y, thỏa thuận này là không cần thiết. Lâm Nhược Hi tôi nói lời giữ lời. Nếu ngài có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội, tôi tuyệt đối sẽ không đổi ý.” Lâm Nhược Hi cắn môi nói.
Mặc dù, cô không muốn lấy một ông già chút nào.
Nhưng cô cũng không thể trơ mắt nhìn lão gia tử chết. Bệnh của ông nội cô quá nặng rồi.
Cô đã từng mời thần y nổi tiếng Giang Đô, có danh xưng Hồi Xuân Diệu Thủ Đỗ Cao Minh đến xem qua, nhưng Đỗ Cao Minh cũng tỏ vẻ bất lực.
Dưới cơ duyên xảo hợp bọn họ lại gặp được một vị thần y tuyên bố có thể chữa khỏi cho lão gia tử.
Nhưng điều kiện tiên quyết là Lâm Nhược Hi gả cho ông ta.
"Nhược Hi, tôi đương nhiên tin tưởng vào nhân phẩm của cô. Nhưng có một thỏa thuận đảm bảo vẫn hơn. Trong trường hợp cô đổi ý, tôi đi đâu đòi lý lẽ bây giờ?”
“Nói thật cho mọi người biết, lúc này thời gian của Lâm lão gia tử cũng không nhiều lắm..." Chu thần y híp mắt nói.
Nhìn Lâm Chí Đông vô cùng tái nhợt trên giường bệnh, Lâm Nhược Hi thở dài một hơi.
Cuối cùng đưa tay nhận lấy tờ thỏa thuận mà Chu thần y đưa tới.
Chỉ mới liếc qua nội dung thỏa thuận, sắc mặt Lâm Nhược Hi lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Trong thỏa thuận quy định sau khi kết hôn cô nhất định phải sinh cho đối phương năm đứa con.
Cô cũng không phải heo, có thể sinh nhiều như vậy sao?
Nghĩ đến việc không chỉ phải cưới một người đàn ông như vậy, mà còn phải sinh con với ông ta, Lâm Nhược Hi chỉ muốn xé bỏ thỏa thuận.
Dường như Chu thân y kia cũng nhìn ra được suy nghĩ của Lâm Nhược Hi.
Hắn ta liền ha hả cười nói: “Tôi tương đối thích trẻ con.”
Thân thể mềm mại của Lâm Nhược Hi khẽ run lên. Cuối cùng, vẫn là cầm bút lên, chuẩn bị ký tên vào bản thỏa thuận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT