*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Huống chi, Lâm Hiên đã nói Sát Đế còn giữ lại chân dung của nàng. Điều này chứng tỏ, trong lòng hắn vẫn có nàng.
Hiện tại Lâu Mãn Nguyệt cũng đã không thích Sát Đế nữa.
Như vậy, phải làm sao mới có thể làm cho lão vương bát đản Sát Đế này khó chịu đây?
Đương nhiên là ra tay với đồ đệ hắn rồi!
Nếu như có một ngày, Sát Đế biết nàng trở thành vợ đồ đệ của hắn. Biểu cảm của lão gia hỏa đó chắc chắn so với khi ăn chuột chết sẽ còn đặc sắc hơn gấp một vạn lần!
Nhất định là như vậy!
Khóe miệng Lâu Mãn Nguyệt chậm rãi nhếch lên.
Tuy rằng bên cạnh Lâm Hiên có rất nhiều nữ nhân. Hơn nữa mỗi người đều là mỹ nữ.
Nhưng Lâu Mãn Nguyệt là ai? Nàng là thánh nữ của Lâu tộc!
Đó chính là nữ nhân mà rất nhiều thiên tài Lâu gia nằm mơ cũng không dám mơ được.
Bắt được một tiểu gia hỏa, còn không phải là dễ dàng sao?
Đúng lúc này, người chủ trì rốt cục cũng đọc đến tên Lôi tộc.
Không có cách nào khác, Lôi tộc, trong hai mươi Ẩn tộc này, chỉ xếp thứ mười bảy, cho nên tên cũng xếp ở phía sau.
Rốt cục, đại biểu lôi tộc xuất hiện.
Nhưng, cũng không phải Lôi Viêm.
Lôi Viêm dù sao cũng là con của trưởng lão Lôi tộc. Đối với một dịp nhỏ như vậy, hắn không cần phải xuất hiện.
Ngay sau đó, hắn đã chuẩn bị xong, muốn trực tiếp đi lên đài, sau đó chộp lấy đại biểu Lôi tộc.
Nhưng khi hắn chuẩn bị ra tay thì một giọng nói lại vang lên.
“Lâm Hiên, không ngờ ngươi lại thật sự đến tham gia tuyển chọn thiên tài. Hơn nữa còn tiến vào vòng cuối cùng!”
Lâm Hiên khẽ nhíu mày, xoay người, liền nhìn thấy người của Ninh gia.
Họ cũng đến để tham dự lễ bế mạc.
“Lâm Hiên!”
Ninh Hinh nhìn thấy Lâm Hiên thì rất vui, liền muốn chạy tới chỗ Lâm Hiên, nhưng lại bị Trần Tú một phen bắt được.
"Không được đi qua đó! Con sắp trở thành người hầu của Mộ Dung công tử, nếu bị Mộ Dung công tử nhìn thấy, sợ là sẽ tức giận đó!” Trần Tú trầm giọng nói.
“Mẹ, con nói rồi, con không vào Ẩn tộc gì đó, con cũng không muốn làm người hầu!” Ninh Hinh cắn môi nói.
Nhưng, Trần Tú vẫn không buông cô ra.
“Hinh tỷ, không có chuyện gì đâu. Cho dù muốn làm người hầu, cũng phải là Ẩn tộc làm người hầu cho chị!” Lâm Hiên trầm giọng nói.
“Ha ha, Lâm Hiên, khẩu khí của ngươi thật lớn, còn muốn để cho Ẩn tộc làm người hầu cho ngươi?”
“Ngươi nhỏ giọng một chút đi, nếu bị mấy vị trên đài kia nghe được, chỉ sợ ngươi chết như thế nào cũng không biết đâu!”
"..."
Một đám người Ninh gia lắc đầu, trong lòng tự nhủ Lâm Hiên này thật đúng là không sợ chết.
Lại thật sự dám đến tham gia đại
hội tuyển chọn thiên tài của Ẩn tộc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT