Một biệt thự đã đầy người vào thời điểm này.

Trên ban công lầu cao của biệt thự, vẫn còn một người phụ nữ đang đứng.

Chính là Diệp Ỷ - mẹ nuôi của Lâm Hiên.

Diệp Ỷ trước kia làm thêu thủ công, từ sau khi tay bị gãy, đã bị nhà máy sa thải.

Để nuôi con gái đi học đại học, bà bắt đầu đi làm giúp việc.

Hôm nay, bà được gọi đến để dọn dẹp biệt thự.

Biệt thự này rất lớn, dọn dẹp rất vất vả.

Nhưng vừa nghĩ đến, chỉ cần quét dọn xong biệt thự, là có thể kiếm được ba trăm đồng, Diệp Ỷ trong lòng vẫn rất vui vẻ.

Nhưng không ngờ khi kết thúc, chủ biệt thự lại nói bị mất một sợi dây chuyền đá quý.

Khăng khăng nói là do Diệp Ỷ giấu đi.

“Tôi không có, tôi thật sự không có!” Diệp Ỷ khóc lớn nói.

Mặc dù bà rất nghèo, nhưng không bao giờ làm bất cứ chuyện xấu xa nào, trộm cắp lại càng không.

Ngay cả khi nhặt được tiền trên đường, bà cũng sẽ chủ động trả lại cho người mất.

“Tôi chỉ biết hôm nay chỉ có bà ở đây dọn dẹp, không phải bà lấy thì là ai?”

“Tôi nói cho bà biết, sợi dây chuyền bảo thạch kia trị giá 500.000 tệ, hiện tại bà lấy ra trả lại cũng không muộn.

Nếu không, vậy thì chờ ngồi tù đi!” Một người phụ nữ trang điểm đậm lạnh lùng nói.

“Thích phu nhân, tôi thật sự không có lấy dây chuyền của bà.

Những đồ tôi lấy là đồ bà nói không cần nữa, tôi mới lấy đi.” Diệp Ỷ vừa khóc vừa nói.

“Ta cảm thấy bà một mình quét dọn biệt thự lớn vậy thật đáng thương, nên mới cho chút đồ vật không dùng đến.

Nhưng không ngờ bà lại dám trộm đồ của ta, đúng là không biết xấu hổ!” Thích phu nhân lớn tiếng nói.

"Thật sự là không có lương tâm, người ta đã có lòng tốt cho đồ rồi mà còn đi trộm đồ của người ta.”

"Không sai, sau này yêu cầu quét dọn nhất định phải cẩn thận, không chừng liền mời tên trộm vào nhà.”

“Nhìn xem, bà ta đẹp vậy mà đi làm quét dọn, nhìn đã thấy có vấn đề.

Chắc là muốn đi mồi chài ông chủ nhà nào có tiền rồi.”

"..."

Người dưới lầu chỉ về phía Diệp Ỷ, nghị luận sôi nổi.

“Thật xin lỗi, Tiểu Anh…”

Tiếng mắng chửi của người qua đường khiến cho Diệp Ỷ hoàn toàn sụp đổ, không nghĩ gì được nữa.

Chỉ cảm thấy cực kỳ nhục nhã, lại càng nhiều thêm oan uổng.

Hiện tại bị người ta mắng, người ta vu oan nhưng bà lại không có cách nào nói rõ được.

Trong ngực uất nghẹn, chỉ nghĩ đến một lối thoát duy nhất, bà nhắm mắt, buông tay nắm lan can.

Diệp Ỷ vốn là một người thành thật bổn phận, làm sao chịu được ủy khuất như này.

Vì vậy chỉ có thể lấy cái chết để thanh minh.

Nhưng thật ra điều này rất vô dụng!

Nó càng thêm chứng mình bà là kẻ trộm, sợ tội nên tự sát.

Thế nhưng lúc này Diệp Ỷ lại chẳng thể nào suy nghĩ được nhiều như vậy nữa rồi.

Thân thể cứ thế mà rời xuống…

Mặc dù bệ cửa nơi Diệp Ỷ đứng là ở tầng ba của biệt thự, nhưng chiều cao tầng của biệt thự cao sáu mét, tầng ba đã cao hơn so với mặt đất mười hai mét.

Rơi từ độ cao này, nhẹ thì tàn tật, nặng thì chết bất đắc kỳ tử!

Nhìn thấy Diệp Ỷ thật sự nhảy xuống, người phía dưới cũng là ngây người.

"120 chuẩn bị cứu người!"

Cũng may đã gọi trước 120, nếu vết thương không nặng, vẫn có thể được điều trị.

Nhưng chắc chắn không chết cũng sẽ phải gãy tay, gãy chân.

Đúng lúc này, một bóng người từ trong đám người bay ra, trực tiếp đỡ lấy Diệp Ỷ đang rời xuống.

Là Lâm Hiên!

Anh và Tô Anh cuối cùng cũng đến kịp!

Bùm!

Lâm Hiên ôm mẹ nuôi, hai người cùng nhau ngã xuống sàn bê tông.

Sàn bê tông dưới chân nứt toác như mạng nhện, đủ thấy lực tác động mạnh đến mức nào.

Nhưng Diệp Ỷ không hề cảm thấy đau đớn, bởi vì Lâm Hiên đều đã chống đỡ hết cho bà.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám đông không khỏi vỗ tay.

Tuy rằng, bọn họ vừa mới mắng Diệp Ỷ, nhưng chỉ là bởi vì bọn họ chán ghét ăn trộm, cũng không muốn mạng của Diệp Ỷ.

Một số nhân viên 120 mang theo cáng cứu thương lập tức choáng ngợp.

Không biết có nên tiến lên cứu chữa hay không.

Như vậy có được tính là ngã hay không?

"Cảm ơn, mẹ nuôi của tôi không sao." Lâm Hiên nói với đội cứu trợ.

Những người bên 120 nhìn quay, rồi quay nhìn xe cứu thương với vẻ mặt bối rối.

Một vài cảnh sát cũng chết lặng.

Vừa rồi bọn họ chỉ nhìn thấy một bóng người lao ra, sau đó Diệp Ỷ đã được cứu.

Nghe đối phương xưng hô, hẳn là con nuôi của người nhảy lầu.

Nhìn thấy vô số vết nứt trên mặt đất, cảnh sát không khỏi nuốt nước miếng, con nuôi của người phụ nữ này không phải là siêu nhân chứ?

“Tiểu Hiên, là con sao?” Diệp Ỷ nhìn Lâm Hiên, trên mặt mừng như điên.

"Là con." Lâm Hiên gật đầu.

"Đây nhất định là thiên đường.

Nếu biết sau khi chết sẽ được gặp lại con, mẹ đã sớm xuống cùng với con rồi!"

Diệp Ỷ cũng là kinh hồn chưa định, chờ bà phục hồi tinh thần lại, còn tưởng rằng mình đã đến thiên đường.

Dù sao, Thẩm Ngạo Tuyết nói Lâm Hiên trượt chân rơi xuống vực sâu, thi cốt không còn.

Không thể sống sót.

Nếu còn sống, vậy Lâm Hiên vì sao ba năm cũng không trở về tìm nàng?

"Đây không phải là thiên đường, mẹ nuôi, con đã trở về!" Cảm thụ được trọng lượng trong ngực nhẹ đến như không có, mũi Lâm Hiên một trận chua xót.

Diệp Ỷ trước kia, là một người phụ nữ hơi tròn trịa.

Khi đó Diệp Ỷ, trẻ trung, xinh đẹp, người muốn đánh chú ý đến bà là nhiều không đếm xuể.

Nhưng cũng bởi vì Diệp Ỷ lại nhận nuôi Lâm Hiên, mang theo anh.

Nên không ai có thể chấp nhận, bà cũng chỉ có thể cô độc sống một mình.

Diệp Ỷ lại chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ Lâm Hiên.

Không thể tìm thấy đối tượng tốt thì sẽ không tìm kiếm.

Bà vẫn đủ khả năng nuôi sống gia đình mình.

Nhưng nhìn lại Diệp Ỷ bây giờ, dung nhan khô héo, da vàng, cân nặng ước tính chỉ hơn 80 cân.

Đủ thấy những năm qua cuộc sống của bà không tốt đến cỡ nào.

Mà tất cả những điều này, có thể nói, đều là do Lâm Hiên anh tạo thành.

Nhất định là Thẩm Ngạo Tuyết ghét bỏ thân phận của Diệp Ỷ, mới cố ý không cho Diệp Ỷ gặp hắn.

Nói cách khác, ở trong lòng Trầm Ngạo Tuyết, chưa bao giờ tiếp nhận hắn.

Thẩm Ngạo Tuyết đáng chết! Lại còn dám đánh gãy tay mẹ nuôi của anh.

Lâm Hiên vốn cảm thấy ân oán giữa mình cùng Thẩm Ngạo Tuyết đã tiêu tan.

Nhưng giờ khắc này, trong lòng hắn, lần thứ hai xuất hiện hận ý nồng đậm.

“Đau quá, đây không phải là mộng!” Diệp Ỷ dùng sức bóp một cái ở trên đùi mình rồi lập tức ôm lấy Lâm Hiên:

“Là con trai ta, con trai ta chưa chết, các ngươi xem, con trai ta còn chưa chết!”

Diệp Ỷ kích động đến nói lung tung.

Lâm Hiên tùy ý Diệp Ỷ lôi kéo anh, đi nói với những người qua đường không biết, nói rằng anh là con trai bà.

Nhìn bộ dáng vẻ điên cuồng của Diệp Ỷ, Lâm Hiên mới biết được, hắn ở trong lòng Diệp Ỷ, có bao nhiêu quan trọng.

"Mẹ nuôi, là con có lỗi với mẹ, con còn tưởng rằng mẹ không cần con, cho nên con mới không dám về nhà." Lâm Hiên khẽ nói.

“Nói nhảm cái gì, con là con trai của ta, ta sao có thể không cần con!” Diệp Ỷ vừa lau nước mắt vừa nói.

Chờ Diệp Ỷ khôi phục một chút, Lâm Hiên lại nói: "Mẹ nuôi, con không muốn mẹ làm mẹ nuôi của con nữa.”

Nghe Lâm Hiên nói, Diệp Ỷ ngẩn ra.

"Từ nay về sau, con muốn gọi mẹ là mẹ, là mẹ ruột của con!” Lâm Hiên gằn từng chữ nói.

“Được, được, được.

Từ nay về sau con sẽ là con ruột của mẹ!” Diệp Ỷ ôm lấy Lâm Hiên, cực kỳ vui vẻ.

Giờ khắc này, giống như những gì mà bà đã phải chịu được trước kia, đều không đáng nhắc đến.

“Các người ôn chuyện xong chưa?”

Lúc này, thanh âm lạnh lùng của Thích Hương Lan - nữ chủ nhân của biệt thự vang lên:

“Còn chuyện mẹ ngươi lấy trộm dây chuyền của ta thì sao?”

Bốp.

Người phụ nữ vừa dứt lời đã bị tát vào mặt.

Là Lâm Hiên đánh.

"Ngươi dám đánh ta!" Người phụ nữ không thể tin nhìn Lâm Hiên.

Đứa con trai của một người giúp việc lại dám đánh cô?

"Mẹ tôi không lấy dây chuyền của cô, cô lại đổ oan cho bà ấy.

Chẳng lại lẽ không nên đánh?" Lâm Hiên một tay ôm Diệp Ỷ, lạnh lùng nói.

"Lâm Hiên, con, con tin ta?" Diệp Ỷ nhìn về phía Lâm Hiên.

"Con đương nhiên tin tưởng mẹ.

Mẹ từ nhỏ đã dạy chúng tôi nhất định phải chính trực, cho dù là ăn mày cũng không được làm chuyện bất lương.

Cho nên mẹ tôi tuyệt đối sẽ không trộm dây chuyền!” Lâm Hiên lớn tiếng nói.

Giờ khắc này, nước mắt Diệp Ỷ lần thứ hai nhịn không được chảy xuống.

Lúc nãy không ai tin bà cả.

Dù gọi cảnh sát đến, bọn họ cũng không tin bà.

Còn yêu cầu bà nhanh chóng đem sợi dây chuyền giao ra.

Bà không lấy trộm sợi dây chuyền, làm sao giao nộp?

"Hôm nay chỉ có một mình bà ấy đến đây, không phải bà ấy lấy thì còn có thể là ai? Mọi người đến xem xem, bọn họ không chỉ cướp dây chuyền của tôi, còn đánh người nữa!" Thích Hương Lan che mặt sưng đỏ, ủy khuất nói.

Lúc này, một cảnh sát cũng đi tới.

Hắn cau mày nói với Lâm Hiên:

"Tiểu tử, mặc kệ bà ấy có trộm dây chuyền hay không, cậu cũng không nên đánh người.

"

Lâm Hiên nghe vậy nở nụ cười:

"Vậy ý của anh là, mẹ tôi đáng bị oan sao? Bà ấy có nên nhảy lầu không? Nếu như vừa rồi tôi không tới kịp, mẹ tôi có lẽ đã chết rồi!".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play