Nếu quận chúa xảy ra chuyện, nàng cũng phải chôn cùng.
Sớm biết vậy thì nàng cũng không cần công lao này nữa. Không nghĩ tới lại gây ra tai họa lớn như vậy.
Nhưng cường giả Đông Âm phi thường giảo hoạt. Không lưu lại một chút dấu vết nào cả. Làm cho nàng có một lòng lửa giận, cũng không có chỗ phát tiết.
“Châu chủ, sao không nhờ Lâm Hiên giúp?” Anh Đào nhìn thấy vẻ mặt sầu não của Kim Linh Khê, không khỏi nói.
“Hắn ta có thể giúp được gì chứ?”
“Tôi cũng không biết, nhưng tôi luôn cảm thấy tên kia nhất định có thể giúp được!” Anh Đào nói.
"Được, vậy chúng ta đi tìm hắn!"
Thật hết cách rồi, Kim Linh Khê một chút đầu mối cũng không có, đành phải đi cầu cứu Lâm Hiên.
Rất nhanh, Kim Linh Khê mang theo Anh Đào đi tới Đế Phủ.
Nhìn Anh Đào bên cạnh nhưng lại là bộ dáng Lâm Hiên, cô cảm thấy có chút choáng ngợp.
Trong Đế Phủ, Lâm Hiên hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hắn cũng không có thời gian chú ý chuyện của quận chúa.
Hiện tại Tô Anh đi học, Diệp Ỷ đi làm, Hồng Diệp cũng không có ở đây.
Trong phòng chỉ còn lại mấy người hầu và Tây Môn Vô Song.
Lâm Hiên cảm giác có chút nhàm chán, liền ở trong sân đi dạo.
Một lúc sau lại tản bộ đến trước hồ bơi.
Lúc này, Tây Môn Vô Song đang ngồi trên ghế gỗ bên cạnh hồ nước, nhìn cá trong hồ mà ngẩn người.
“Long Ngạo Thiên, cô có nhớ ai đã giết người thân của cô không?” Lâm Hiên đi tới trước mặt Tây Môn Vô Song hỏi.
Hắn còn nhớ cách đây không lâu cô gái này nói dường như nhớ tới có người giết người thân của cô.
Vậy vì Lâm Hiên cũng không cảm thấy tâm trạng thất thường của Tây Môn Vô Song có gì lạ.
Cô nàng đã giúp hắn giải quyết Tây Môn gia, hắn cũng sẽ giúp cô trả thù.
Lúc này, trên người Tây Môn Vô Song chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng. Bởi vì áo tương đối lớn, xem ra hẳn là của Lâm Hiên.
Một chiếc áo sơ mi che gần hết dáng người của cô. Chỉ lưu lại một đôi chân trắng, hơi khép lại.
Có vẻ như có một hương vị rất khác.
Lúc trước Tây Môn Vô Song đều luôn luôn là một bộ dáng nữ dũng tướng. Mà hiện tại, lại khiến cho Lâm Hiên có cảm giác là một thục nữ.
Nghe câu hỏi của Lâm Hiên, Tây Môn Vô Song cũng không có quay đầu lại.
Cô vẫn nhìn vào con cá trong nước, không biết phải suy nghĩ gì.
“Vẫn chưa nhớ ra sao? Không sao, từ từ suy nghĩ. Tôi nhất định sẽ báo thù giúp cô.” Lâm Hiên vỗ vỗ bả vai Tây Môn Vô Song.
Thấy Tây Môn Vô Song vẫn không để ý tới mình như trước, Lâm Hiên cũng lười tự làm mất mặt mình.
Nhặt thức ăn cho cá, bắt đầu cho cá ăn. Là của Anh Đào.
“Lâm Hiên, Lâm Hiên!”
"Làm sao vậy?" Lâm Hiên đi tới.
Anh Đào: "Châu chủ có việc tìm ngươi!"
Lâm Hiên: “Không rảnh!”
“Ngươi không phải đang cho cá ăn sao?” Anh Đào cau mày.
“Đúng vậy, ta chính là đang cho cá ăn, cho nên không rảnh đó!” Lâm Hiên bĩu môi nói.
Lúc này, hắn dù chỉ dùng ngón chân để suy nghĩ, cũng biết tại sao Kim Linh Khê lại tới tìm hắn.
Khẳng định là có liên quan đến quận chúa bình hoa kia.
Đối với bình hoa quận chúa, hắn cũng không có hảo cảm gì. Vì vậy, không muốn tham gia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT