*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sở Thiền Hoàng hiện tại cũng là cấp bậc Thiên Tông.  

Tố chất thân thể của nàng cùng đệ nhất mỹ phụ Long quốc Âu Dương Băng Tình giống nhau. Có thể chịu được lực lượng của Lâm Hiên.  

"Lâm Hiên, ngươi còn có phải là người hay không? Ngươi như vậy, xứng với Hinh tỷ sao?" Lâm Hiên muốn khống chế chính mình.  

Nhưng, căn bản là không thể khống chế được.  

Những chiếc vảy giống như đá quý màu đỏ nổi lên từ bề mặt cơ thể của Lâm Hiên.  

“Chủ nhân, đây chính là thú hóa mà ngài nói sao?”   

Nhìn thấy một màn này, Sở Thiền Hoàng nhịn không được đưa tay, vuốt ve chiếc vảy trên người Lâm Hiên.  

“Cô không sợ sao?” Lâm Hiên hô hấp dồn dập hơn.  

“Người là chủ nhân của Hoàng Hoàng, Hoàng Hoàng làm sao có thể sợ chứ. Hơn nữa, lân phiến này, thật xinh đẹp nha!” Trong con ngươi xinh đẹp của Sở Thiền Hoàng cũng tỏa ra dị sắc.  

Quả thật, vảy trên người Lâm Hiên tựa hồ không có chút nào vi phạm sự hài hòa, ngược lại khiến hắn có vẻ đặc biệt hơn.  

Lâm Hiên rốt cuộc không khống chế được chính mình, ôm lấy Sở Thiền Hoàng.  

Sở Thiền Hoàng nhắm hai mắt lại.  

Không nghĩ tới, lần đầu tiên của cô sẽ đặc biệt như vậy…

Ngay khi Lâm Hiên cùng Sở Thiền Hoàng chuẩn bị đến đoạn cao trào thì Sở Thiền Hoàng đột nhiên kêu lên một tiếng, sau đó phun ra một ngụm máu lớn.  

“Thiền Hoàng, cô làm sao vậy?” Vẻ mặt Lâm Hiên liền biến sắc.  

“Tôi, tôi không biết…”  

Trong đôi mắt xinh đẹp của Sở Thiền Hoàng cũng tràn ngập mê mang cùng khó hiểu.  

Vừa rồi, cô cảm thấy ngực mình như bị búa đập mạnh.  

"A!"   

Sở Thiền Hoàng lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết thống khổ. Tiếp tục hộc máu.  

“Không tốt, Long Ngạo Thiên xảy ra chuyện!” Thần sắc Lâm Hiên đại biến, dường như đã hiểu ra chuyện gì.  

“Thiền Hoàng, có thể cảm ứng được vị trí của Long Ngạo Thiên không?" Lâm Hiên hỏi.  

Nếu thân thể hai người được liên kết với nhau, nói không chừng, Sở Thiền Hoàng có thể cảm ứng được vị trí của đối phương.  

“Được… ở bờ sông Giang Đô!”  

Sở Thiền Hoàng thử một chút, không nghĩ tới, lại thật sự có thể cảm ứng được vị trí của Tây Môn Vô Song.  

Lúc này, đại kiếm trong hai tay Tây Môn Vô Song đã đứt thành hai đoạn.  

Một tay nàng ôm ngực mình, nửa quỳ trên mặt đất.  

Hiển nhiên, thực lực của hai người này so với trong tưởng tượng của cô mạnh hơn rất nhiều.  

Chỉ giao thủ mấy chiêu. Cô đã bị đánh trúng hai lần. Bị nội thương không nhẹ.  

Hai gã Thập Nhận không nhanh không chậm đi về phía Tây Môn Vô Song.  

“Nữ nhân, ở trước mặt Đông Âm Thập Nhận cường đại, dù ngươi có chống cự như thế nào cũng là vô ích thôi.” Số 10 trên mặt cười to nói.  

“Đi chết đi!”  

Chẳng hiểu sao khi nghe thấy từ Đông Âm này trong lòng cô tự nhiên dâng lên một cơn giận không tên.  

Tây Môn Vô Song từ mười mấy tuổi, liền cùng quân giặc Đông Âm chém giết.  



Số 9 xuất một quyền liền đem Tây Môn Vô Song đánh bay ra.  

Máu tươi từ trong miệng phun ra.  

“Dùng lời nói của Long quốc các ngươi mà nói, cái này gọi là châu chấu đá xe đúng không?”  

Tây Môn Vô Song trong lòng cảm thấy bất lực.  

Cô cảm giác xương sườn của mình, ít nhất năm cái đã bị gãy.  

Cùng lúc đó, Sở Thiền Hoàng cũng vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play