Đó chính là chưa từng thấy qua người kiêu ngạo ương ngạnh như vậy.
Ngay cả Âu Dương Băng Tình cũng sốc đến ngây người.
Cũng không phải không phải không có người muốn nhận nàng làm con gái nuôi.
Nhưng những người đó là ai?
Đó đều là Thái Sơn Bắc Đẩu của Long quốc.
Vô luận là thân phận, địa vị, hoặc là thực lực kinh tế, đều là đứng ở đỉnh kim tự tháp mà tồn tại.
Nhưng tất cả cô đều từ chối.
Âu Dương gia nàng, không cần dựa vào bất kỳ thế lực nào.
Cho dù không xem xét thân phận địa vị, tuổi tác luôn phải cân nhắc đúng không?
Lâm Hiên chỉ lớn bằng con trai nàng, lại dám nói muốn làm cha nuôi của nàng?
Đây là sự xúc phạm trắng trợn!
“Tiểu tử, ngươi chẳng lẽ cho rằng, đánh bại Xích Tâm, thỉ nơi này sẽ không có ai khống chế được ngươi sao?” Âu Dương Băng Tình đã đến bờ vực giận dữ.
"Nhìn xem, ta cho ngươi làm con gái ta, ngươi cũng không muốn đúng không? Cho nên ngươi cho ta làm con nuôi của ngươi, ta không muốn, không phải rất bình thường sao?" Lâm Hiên hờ hững nhún vai.
“Ta cho ngươi làm con nuôi, đó là ta coi trọng ngươi!” Âu Dương Băng Tình nói.
"Ta cho ngươi làm con gái nuôi của ta, cũng rất là coi trọng ngươi đó!” Lâm Hiên một chút cũng không nhượng bộ.
"Vậy ngươi nói xem, nếu như ta làm con gái nuôi của ngươi, ta có thể được cái gì?" Âu Dương Băng Tình tức giận đến mức bật cười hỏi lại.
Âu Dương Băng Tình chỉ thuận miệng hỏi. Nào biết được, Lâm Hiên thật đúng là nghiêm túc suy nghĩ về nó.
Một lát sau lại nói: "Ta có thể cho ngươi tiền, cũng có thể cho ngươi thanh danh!”
Âu Dương Băng Tình: "..."
Mọi người: "..."
“Tiểu tử này, thật là thú vị!” Không ngờ Âu Dương Băng Tình cười rộ lên.
Đã nhiều năm rồi, cô không gặp phải bất cứ ai và bất cứ điều gì thú vị như vậy.
Nam nhân bình thường nhìn thấy nàng, không phải khúm núm thì sẽ là nịnh hót.
Đừng nói là nhục mạ nàng, thậm chí ngay cả phản bác nàng cũng không có.
Cực kỳ nhàm chán!
Ngược lại Lâm Hiên xuất hiện, làm cho nàng cảm giác vài phần thú vị.
"Lão gia hỏa ngươi, cười rộ lên cũng rất đẹp. Không có việc gì làm thì cười nhiều hơn đi, sẽ trẻ hơn đó!” Lâm Hiên nói.
"Ta rất già sao?" Âu Dương Băng Tình nhíu mày.
"Cũng không phải rất già, nhưng ta thích nói ngươi già.” Lâm Hiên bĩu môi.
“Ha ha, tiểu tử, ngươi rất thú vị, hôm nay ta sẽ không làm khó dễ ngươi, ngươi đi đi!" Âu Dương Băng Tình phất phất tay.
Cảnh tượng này một lần nữa khiến mọi người kinh ngạc. Âu Dương Băng Tình lại muốn thả Lâm Hiên đi?
"Vậy thì cám ơn nhiều!"
Lâm Hiên trực tiếp mang theo Ninh Hinh rời đi.
“Tôi cũng đi!” Thẩm Ngạo Tuyết vội vàng đi theo.
"Dì Tình, dì cứ như vậy để hắn mang người đi? Vậy chẳng phải sẽ làm cho dì rất mất mặt sao?" Xích Tâm có chút không hiểu nổi suy nghĩ của Âu Dương Băng Tình.
"Ha ha, dám làm cho ta mất mặt, cũng là một loại có mặt mũi nha." Âu Dương Băng Tình xua tay.
Tối nay, cô đã để mắt đến hai người, kết quả đều bị Lâm Hiên mang đi. Cô không còn hứng thú nữa.
"Đúng rồi, điện thoại của Tiểu Kiệt vẫn không liên lạc được, có thể xảy ra chuyện gì không?" Xích Tâm có chút lo lắng hỏi.
"Ta đoán hắn lại giở trò điên rồi, không cần lo lắng cho hắn đâu!" Âu Dương Băng Tình nhàn nhạt nói.
Dường như cô ta không lo lắng về con trai mình sẽ gặp bất trắc gì.
"Được rồi, Hồng Diệp, cô đưa Hinh tỷ về nhà trước đi, tôi có chuyện cần giải quyết." Trên xe, Lâm Hiên nói với Hồng Diệp.
"Vâng, Lâm thiếu." Hồng Diệp cung kính đáp.
"Còn tôi thì sao?" Thẩm Ngạo Tuyết chỉ vào mũi mình.
“Cô cũng không phải không có xe, tự trở về đi!” Lâm Hiên lạnh nhạt nói.
“Lâm Hiên!” Thẩm Ngạo Tuyết tức giận giậm chân.
Sau khi Âu Dương Băng Tình rời đi, phòng yến hội rất nhanh trở nên vắng vẻ. Tất cả mọi người đều thất vọng, không đạt được điều mình muốn.
Âu Dương Băng Tình đi theo Xích Tâm, trở về phòng mình.
Đột nhiên, trong hành lang, một nhóm lớn người đàn ông đeo mặt nạ màu đen lao ra.
"Ngươi là ai?" Âu Dương Băng Tình cau mày nhìn người áo đen hỏi.
"Người muốn giết ngươi!"
Người đàn ông mặc đồ đen không trả lời nhiều, lao về phía hai người họ với một con dao sắc bén trong tay.
Xích Tâm lập tức nghênh đón.
Thực lực của Xích Tâm vẫn phi thường mạnh.
Chỉ trong một phút, cả chục người đàn ông mặc đồ đen đều bị đánh gục trên mặt đất.
“Một đám chuột nhắt!” Xích Tâm tỏ vẻ khinh thường.
Sau đó lại tiếp tục đưa Âu Dương Băng Tình trở về phòng.
Nhưng khi vừa mở cửa phòng ra, thân thể Xích Tâm liền bay ngược ra ngoài.
Ầm ầm!
Cơ thể cô đập mạnh vào tường. Đem vách tường xi măng đập lõm, chấn động kịch liệt.
“Dì Tình cẩn thận, là cao thủ!” Xích Tâm có chút gian nan đứng lên.
Nhưng Âu Dương Băng Tình lại rất bình tĩnh, trực tiếp đi vào.
Sau khi bước vào phòng, liền thấy hai người đàn ông đang ngồi trong phòng uống trà.
Mà thứ vừa mới đánh bay Xích Tâm, lại là chén trà bọn họ đang uống.
Một chén trà lại có uy lực khủng bố như vậy. Có thể nhìn thấy sức mạnh hai người này cường đại đến mức nào.
Hai người đàn ông này trông rất kỳ lạ.
Một người trong đó, cường tráng như trâu, cao ước chừng hai mét, cơ bắp nhô ra như đá granit.
Một người khác, lại gầy nhỏ giống như người lùn.
Chiều cao chưa đầy một mét bốn trông giống như một con khỉ gầy.
“Song Tử Ác Sát? Vậy mà lại là các ngươi!” Âu Dương Băng Tình híp mắt nhìn hai người.
"Ha ha, nếu đã biết là chúng ta, Âu Dương phu nhân, vậy xin ngài thúc thủ chịu trói đi. Hắc hắc!" Trong mắt con khỉ gầy gò hiện lên một tia tà ác.
Ánh mắt của hắn không ngừng nhìn lướt qua trên người Âu Dương Băng Tình.
Rất hung hăng.
Không hổ là Long quốc đệ nhất mỹ phụ, dung mạo này, dáng người này. Chậc chậc, dù là thiếu nữ mười tám cũng không đánh bại được.
Đối với song tử khét tiếng ác sát, Âu Dương Băng Tình tự nhiên cũng biết.
Hai anh em này làm đủ mọi việc ác, thích nhất là tàn sát mỹ nữ.
Nữ nhân chết trong tay bọn họ, không có ngoại lệ, sẽ phải chịu sự tra tấn vô nhân đạo.
Trình độ hung tàn chỉ có hơn chứ không kém Hắc Bạch Vô Thường.
Mấu chốt chính là, thực lực của hai người này phi thường cường đại, không phải loại nhân vật như Hắc Bạch Vô Thường có thể so sánh.
Không ngờ cô vừa tới Giang Đô, đã bị Song Tử Ác Sát nhìn chằm chằm.
"Âu Dương phu nhân, trách thì trách ngài quá cao hứng!" Người khổng lồ cười lạnh nói.
Vốn dĩ nếu Âu Dương Băng Tình khiêm tốn một chút, có lẽ bọn họ còn chưa tìm được Âu Dương Băng Tình nhanh như vậy.
Kết quả, Âu Dương lại chọn rêu rao chọn tuyển phi ở khách sạn Prince, vậy chẳng khác nào đưa tới cửa sao?
"Lá gan của các ngươi thật lớn, lại dám ra tay với người Âu Dương gia!" Lúc này, Xích Tâm rốt cục chậm rãi đi vào, xem ra bị thương không nhẹ.
"Ta thừa nhận, thế lực của Âu Dương gia rất cường đại. Nhưng đáng tiếc, ai biết là huynh đệ chúng ta ra tay đây? Chẳng bao lâu nữa, khách sạn Prince sẽ biến thành biển lửa!"
Vào thời điểm này, toàn bộ khách sạn Prince đột nhiên bốc cháy.
Mà người trong khách sạn, tất cả đều đã ngã xuống đất hôn mê.
Bao gồm cả những người nổi tiếng vẫn chưa rời đi!
Hiển nhiên, đây đều là hai huynh đệ Song Tử Ác Sát làm ra.
Bọn họ không chỉ muốn giết Âu Dương Băng Tình. Mà toàn bộ người ở đây, bọn họ cũng không có ý định buông tha bất cứ ai!
“Xích Tâm, lấy thực lực của ngươi, ở trong tay chúng ta một chiêu cũng không chịu được. Hiện tại nếu ngươi rời đi, có lẽ còn có thể lưu lại một cái mạng nhỏ đó!” Song Tử Ác Sát, khinh thường nói với Xích Tâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT