“Ngươi nói cái gì?” Âu Dương Băng Tình nhíu mày.

“Tôi nói, tôi không muốn làm con dâu của Âu Dương gia!” Ninh Hinh cắn môi nói.

Mặc dù biết như vậy sẽ đắc tội đại nhân vật, nhưng cô vẫn kiên quyết bày tỏ suy nghĩ của mình.

“Tiểu Hinh, ngươi điên rồi sao?”

Lời nói của Ninh Hinh, làm cho tất cả mọi người của Ninh gia có mặt ở đây đều biến sắc.

Âu Dương Băng Tình đi về phía Ninh Hinh.

Dáng người cô ta cao gầy, từ trên cao nhìn xuống Ninh Hinh, nói: "Ngươi đang cự tuyệt ta à?"

“Vâng.” Ninh Hinh gật gật đầu.

"Ngươi có biết, ta là ai không?" Âu Dương Băng Tình híp mắt hỏi.

"Tôi không biết ngài là ai, nhưng tôi đã có người mình thích rồi!” Ninh Hinh đáp.

"Ha ha, có người thích rồi? Tên hắn là gì?" Âu Dương Băng Tình hỏi.

“Anh ấy tên là Lâm Hiên.” Ninh Hinh không kiêu ngạo nhưng cũng không khiêm tốn mà trả lời.

"Lâm Hiên? Lát nữa gọi hắn đến đây xem thử có xuất sắc bằng con trai ta không.” Âu Dương Băng Tình cười nói.

“Tiểu nha đầu, ngươi cự tuyệt Âu Dương gia có biết nghĩa là cự tuyệt bao nhiêu chuyện tốt không hả?” Lúc này, Xích Tâm đều nhịn không được nói.

Phải biết rằng, có thể trở thành con dâu Âu Dương gia, đó là giấc mộng của tất cả nữ nhân ở đây.

“Âu Dương phu nhân, đừng nghe Ninh Hinh nói nhảm, ta đồng ý hôn sự này!” Ninh Phú Quý vẻ mặt cười lấy lòng nói.

"Bố!" Sắc mặt Ninh Hinh khó coi.

Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, mình cũng đã ăn mặc như vậy, còn có thể bị nhìn trúng.

“Im miệng!” Ninh Phú Quý trực tiếp quát Ninh Hinh.

Ánh mắt Âu Dương Băng Tình lại nhìn lướt qua toàn trường một chút.

Sau đó hỏi: “Thẩm Ngạo Tuyết là ai?”

Thẩm Ngạo Tuyết một bên ăn dưa, không nghĩ tới mình sẽ bị đọc tên.

Vội vàng trả lời: "Tôi, là tôi."

Âu Dương Băng Tình đánh giá trên người Thẩm Ngạo Tuyết vài lần.

Sau đó nói: “Ừm, không hổ là đệ nhất mỹ nhân Giang Đô, khó trách phó thành chủ tiến cử ngươi với ta.”

Thẩm Ngạo Tuyết của ngày hôm nay ăn mặc đẹp nhưng không hở hang, lớp trang điểm không quá dày cũng không quá nhạt, rất vừa phải.

Dù sao cũng là Thẩm Ngạo Tuyết, cô ta đương nhiên biết những đại nhân vật kia, đều tương đối thích loại này. Vì vậy, cô không chọn trang phục khoe dáng.

Như vậy, càng có thể có một loại mỹ cảm muốn che đậy, như mỹ nữ ôm tỳ bà che nửa mặt.

Tất nhiên, cô cũng không mong mình được chọn.

Chỉ cần đến tham gia náo nhiệt một chút. Hơn nữa là thành chủ mời, cô không thể không đến.

"Âu Dương phu nhân quá khen rồi!" Thẩm Ngạo Tuyết rất lễ phép trả lời.

"Ha ha, ngươi ăn mặc đẹp đẽ phóng khoáng, khí chất không phải nữ nhân khác có thể sánh được, đáng tiếc, nghe nói ngươi đã từng kết hôn!" Âu Dương Băng Tình thở dài.

Nếu thẩm Ngạo Tuyết chưa kết hôn, ngược lại có thể cân nhắc nàng một chút.

Nghe Âu Dương Băng Tình nói, sắc mặt của Thẩm Ngạo Tuyết không mấy thay đổi.

Ngược lại Thẩm Vạn Quốc lại có chút thất vọng.

Nhưng cũng rất bình thường, người ta ở kinh đô là đại nhân vật, chọn vợ đương nhiên phải chọn người chưa kết hôn rồi.

"Bất quá, nếu đã kết hôn, hẳn là sẽ hầu hạ nam nhân tốt, đêm nay, ngươi cũng lưu lại đi." Âu Dương Băng Tình đột nhiên chuyển đề tài.

Nghe Âu Dương Băng Tình nói xong, tất cả mọi người đều khiếp sợ.

Âu Dương Băng Tình này ngoại trừ tìm vợ cho con trai, còn muốn tìm người để thị tẩm?

Trên đời này lại có người mẹ thông tình đạt lý như vậy sao?

Tuy rằng chỉ là thị tẩm một lần, nhưng hầu hết đều không có nữ nhân nào ở đây không muốn.

Điều này chẳng khác nào cùng Âu Dương gia tộc tương ứng với giao tình.

Cho dù Âu Dương gia tộc không cho trợ giúp thực chất.

Các gia tộc khác, cũng sẽ kiêng kỵ ba phần.

Không ngờ Thẩm Ngạo Tuyết đã kết hôn rồi mà còn có thể kiếm được chỗ tốt như vậy.

Một lần nữa làm cho một đám các cô gái ghen tị.

Nhưng mà, lúc này, Trầm Ngạo Tuyết cũng nói: "Thực xin lỗi, Âu Dương phu nhân, tôi cũng đã có người thích!”

Âu Dương Băng Tình nhướng mày: "Ngươi cũng có người mình thích, là ai?"

“Lâm Hiên!” Thẩm Ngạo Tuyết nói ra tên Lâm Hiên.

"Lâm Hiên? Cái tên này hình như nghe quen quen?” Âu Dương Băng Tình nghi hoặc hỏi.

"Dì Tình, cô gái Ninh Hinh vừa rồi, người mà cô ấy thích cũng tên là Lâm Hiên." Xích Tâm nói với Âu Dương Băng Tình.

"Ồ? Hai người tên Lâm Hiên này là cùng một người? Hay chỉ là cùng tên?” Âu Dương Băng Tình nhìn về phía Ninh Hinh và Thẩm Ngạo Tuyết.

"Hẳn là, hẳn là một người..." Phó thành chủ đầu đầy mồ hôi nói.

Ông ta không bao giờ nghĩ điều này lại xảy ra.

Đêm nay Âu Dương Băng Tình coi trọng hai nữ nhân, đều có quan hệ với Lâm Hiên.

Hơn nữa, bọn họ đều ở trước mặt nhiều người như vậy, nói thích Lâm Hiên.

Đây không phải là đánh vào mặt Âu Dương Băng Tình sao?

"Ồ? Thật thú vị!” Âu Dương Băng Tình nở nụ cười. Sau đó hướng về phía Xích Tâm nói:

"Xích Tâm, đem cái người gọi là Lâm Hiên đến đây. Ta muốn nhìn xem thử hắn có bao nhiêu bản lĩnh!”

Mặc dù Âu Dương Băng Tình đang cười, nhưng ánh mắt của nàng tràn ngập sát ý.

Hai nữ nhân này được nàng chọn, đều bởi vì một người tên là Lâm Hiên cự tuyệt nàng.

Nàng rất tò mò, nam nhân tên Lâm Hiên này, rốt cuộc có bản lĩnh lợi hại gì.

Lâm Hiên mang theo Tô Anh đang chuẩn bị trở về Đế Phủ thì lại nhận được điện thoại của Thẩm Ngạo Tuyết.

“Lâm Hiên, anh lại đây một chút!” Giọng của Thẩm Ngạo Tuyết phát ra từ điện thoại.

“Không rảnh!” Lâm Hiên trực tiếp cự tuyệt.

“Lâm Hiên, nếu anh không đến đây, vợ anh sẽ thuộc về người khác!” Thẩm Ngạo Tuyết vội vàng nói.

“Thẩm Ngạo Tuyết, cô tự biết xấu hổ một chút đi. Cô đã không còn là vợ của tôi nữa rồi!” Lâm Hiên tức giận nói.

Người phụ nữ này cũng quá vô liêm sỉ rồi phải không? Bám dai như kẹo cao su vậy.

“Em không phải đang nói về em!” Trầm Ngạo Tuyết tiếp tục nói.

"Ý cô là sao?"

"Em và Ninh Hinh ở trong yến hội được người Âu Dương gia nhìn trúng. Nếu anh không tới, tối nay em và Ninh Hinh đều phải lên giường với Âu Dương thiếu gia!"

“Cô không phải đang lừa tôi chứ?” Lâm Hiên không hoàn toàn tin Thẩm Ngạo Tuyết.

“Em lừa anh làm gì? Được rồi, em bảo Ninh Hinh cùng anh nói chuyện vậy!” Thẩm Ngạo Tuyết đưa điện thoại cho Ninh Hinh.

"Lâm Hiên…”

Đúng thật là giọng nói của Ninh Hinh.

“Hinh tỷ, chị ở đâu? Tôi lập tức tới ngay!”

Nghe được Lâm Hiên lập tức muốn tới, trong lòng Thẩm Ngạo Tuyết cảm thấy ghen tị. Nhưng cũng không thể làm gì được.

Cô biết, Lâm Hiên hiện tại đã không còn là con chó chạy theo sau lưng cô nữa.

Trước khi, dù bất cứ lúc nào, chỉ cần một cú điện thoại, Lâm Hiên nhất định sẽ đến bên cạnh cô.

“Hồng Diệp, chúng ta đến khách sạn Prince.” Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hiên nói với Hồng Diệp.

Laozi lớn màu hồng lại chuyển hướng chạy đến khách sạn Prince.

Sau khoảng hai mươi phút, Lâm Hiên đã đến khách sạn. Mang theo Tô Anh cùng Hồng Diệp, đồng thời đi vào.

Khi đến sảnh tiệc của khách sạn Prince, Lâm Hiên lập tức kinh ngạc.

Tại sao ở đây lại có nhiều gái đẹp như vậy?

Có cảm giác như tất cả mỹ nữ Giang Đô đều tập trung ở đây. Đang chọn phi tần cho vua sao?

Lâm Hiên đoán không sai.

Đây đích thật là đang tuyển phi nha.

“Hắn chính là Lâm Hiên!”

Khi nhìn thấy Lâm Hiên đến, Thẩm Vạn Quốc nói với Âu Dương Băng Tình.

Âu Dương Băng Tình quay đầu lại, dùng đôi mắt tuyệt mỹ đánh giá Lâm Hiên.

Thật lâu sau, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, hỏi: "Ngươi chính là Lâm Hiên?”

“Là ta!”

Lâm Hiên tuy rằng bị khí chất của nữ nhân này làm kinh ngạc, nhưng thần sắc vẫn như cũ bình tĩnh.

Nhất là đôi mắt của nàng, mang theo một loại miệt thị cao cao tại thượng. Dường như tất cả những người có mặt đều là con kiến trong mắt nàng ta.

Thật ra thì… Đó là sự thật!

Đối với Âu Dương gia mà nói, tất cả người ở Giang Đô cũng chỉ là kiến hôi mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play