Cô chấp nhận khổ đau, vượt xa những đau khổ lúc trước Lâm Hiên đã phải chịu đựng.
Lâm Hiên trái với mệnh trời còn đạt được sức mạnh vô cùng lớn,.
Nhưng Thẩm Ngạo Tuyết thì sao?
Không sao cả.
Thẩm Ngạo Tuyết mở mắt ra.
Phát hiện trước mắt là Lâm Hiên.
Cô lại hỏi câu hỏi kia lần nữa "Lâm Hiên, ngươi vẫn không đau lòng sao?”
“Thẩm Ngạo Tuyết, đầu óc ngốc nghếch của ngươi có bệnh sao? Ta dựa vào cái gì mà phải đau lòng cho ngươi!” Lâm Hiên có chút phiền.
"Ngươi có yêu ta không?" Thẩm Ngạo Tuyết không để ý tới lời Lâm Hiên mà thầm hỏi.
Lâm Hiên: "Không yêu!"
“Không yêu ta, vậy... thì… đừng cứu ta..." Thẩm Ngạo Tuyết lộ ra một nụ cười, nhưng khóe mắt lại trào ra hai hàng nước mắt long lanh.
Lâm Hiên ngơ ngác nhìn Thẩm Ngạo Tuyết.
Trong lúc nhất thời không biết phải làm gì.
Ngay cả chính bản thân anh cũng không biết, hắn có thực sự muốn cứu Thẩm Ngạo Tuyết hay không.
Cứ như vậy, thân thể Thẩm Ngạo Tuyết ở trong vòng tay hắn, dần dần trở nên lạnh toát như băng.
"Lâm Hiên, mau đem cô ấy giao cho ta, ta có thể cứu sống nàng ta!" Hắc lão tự nhiên cũng có thể cảm giác được Thẩm Ngạo Tuyết nếu không được cứu chữa kịp thời thật sự sẽ chết.
Nhưng mà, Lâm Hiên một chút cũng không để ý tới Hắc lão.
Hắc lão nhướng mày.
Dự định trực tiếp dùng biện pháp mạnh.
“Cút đi!”
Lâm Hiên phát ra một tiếng quát giận dữ.
Một cỗ khí kình đầy uy lực từ trong thân thể anh tỏa ra.
Khiến Hắc lão phải lùi lại!
“Hắc lão, không cần phải khinh thường, tên này có chút khác người!” Đế Dực Thiên trầm giọng nói.
Lúc trước, hắn còn cho rằng Lâm Hiên có thể chiến thắng Thái thượng trưởng lão, đó là bởi vì Lâm Hiên chiếm được siêu thần khí.
Hiện tại, xem ra, thực lực của Lâm Hiên có lẽ đã không kém Hắc lão là bao.
Nhìn Thẩm Ngạo Tuyết trong ngực, tựa như đang ngủ ngon.
Lâm Hiên trong lòng cũng đầy bối rối, khó xử.
Cứu hay không cứu, đó cũng là một vấn đề lớn.
Thẩm Ngạo Tuyết đã nói, nếu như không yêu nàng thì cũng đừng cứu nàng.
Nếu như hắn cứu Thẩm Ngạo Tuyết, chẳng phải là nói rằng hắn còn yêu Thẩm Ngạo Tuyết hay sao?
Hắc lão cùng Đế Dực Thiên đã trở nên nóng nảy.
Bọn họ xông về phía Lâm Hiên.
Nhưng một vầng sáng đã bảo hộ cho Lâm Hiên.
Mặc cho hai người kia có tấn công như thế nào, đều không thể phá được vòng sáng kia.
“Chẳng lẽ đó là trận đồ phòng ngự cấp hai mươi?” Hắc lão cùng Đế Dực Thiên đầy nghi hoặc mà ngừng lại.
Lúc này chung quanh Lâm Hiên hiện lên vầng ánh sáng mang khả năng phòng thủ vô cùng mạnh.
Hai người bọn họ cùng nhau tấn công đến mấy đều không thể phá hủy được!
Có được lực phòng thủ mạnh đến như vậy, ít nhất phải là trận đồ cấp hai mươi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT