Lâm Hiên tìm thanh âm đang vọng lại, chỉ nhìn thấy, một người đàn ông trẻ tuổi, đang ngồi ở trước bàn đá, hướng về phía hắn hét to.
Không, không chỉ hắn ta hét lên với hắn.
Đằng sau hắn ta còn có không ít người!
Nếu nói rằng họ là người, thì cũng không hẳn là người.
Bởi vì, hình dáng của họ, và người, có một chút khác biệt, nhưng sự khác biệt ấy không phải là rất lớn.
Có chút giống với thổ dân mà Lâm Hiên đã gặp ở trong bí cảnh.
Từ biểu hiện của họ, có thể thấy rằng họ đang rất vui mừng.
Hiển nhiên, bọn họ không phải là người của Lam Tinh, Lâm Hiên suy đoán, có thể là bọn họ đến từ tinh cầu khác, thông qua nhập cảnh truyền tống, mà đi tới nơi này.
“Chào mừng đến với trung ương của đế quốc, để bảo vệ các ngươi, trung ương đế quốc sẽ cho các ngươi một huy hiệu dành cho những người mới. Đeo nó lên, các ngươi sẽ được nữ đế che chở, có thể bảo vệ các ngươi trong ba ngày mà không bị công kích.”
“Đương nhiên, nếu không muốn chết, thì đừng có mà đi trêu chọc người khác, đừng trách ta không nhắc nhở trước các ngươi, bây giờ lại đây, đến điền tên đi.” Người đàn ông đang đứng trước bàn đá, hướng về phía tất cả mọi người mà nói.
Mọi người đi qua.
Trên bàn đá, có một cái bình ngọc tầm một mét vuông.
Chỉ cần viết tên lên trên đó.
Sau khi viết tên xong, huy hiệu dành cho người mới sẽ được phát.
Có huy hiệu này, trong vòng ba ngày sẽ không bị công kích.
Tuy rằng những người này, đều đến từ những nơi khác nhau, dùng ngôn ngữ, khẳng định đều không giống nhau.
Nhưng họ đều có thể nghe hiểu lời người đàn ông trẻ tuổi kia nói.
Nó thật sự rất kỳ quái.
“Nhìn thấy ba thanh trên đó không? Mỗi một ngày trôi qua, sẽ bớt đi một cái, chờ đến khi cả ba thanh đó đều biến mất, các ngươi cũng không còn là người mới do trung ương đế quốc bảo vệ, đến lúc đó, các ngươi liền tự cầu phúc đi!” Người đàn ông trẻ tuổi vừa đưa huy hiệu cho những người đang viết tên, vừa nói.
“Cám ơn.” Những người nhận được huy hiệu thì nói lời cám ơn.
Dù sao, lần đầu tiên đến với bí cảnh Côn Luân, cũng không biết ở bên trong này có quy củ gì.
Có thời gian ba ngày được bảo vệ, tất nhiên là chuyện tốt.
Rất nhanh, hơn mười người đã điền xong tên tuổi, phân biệt từng người đều được nhận một huy hiệu của người mới.
Lâm Hiên trực tiếp lưu lại tên thật của mình.
Hắn cũng không sợ lão tổ của Vấn tộc biết hắn tới.
Thượng Ích hắn chính là muốn cho đối phương biết.
Nếu như lão tổ của Vấn tộc biết hắn đến, tự mình đi tới tìm hắn, điều này ngược lại lại giúp hắn tiết kiệm không ít việc.
Tuy nhiên, hắn đã nghĩ nhiều rồi.
Huyết Sát Tông Luân được coi là một thế lực cường đại của một phương.
Nhưng so với trung ương đế quốc, vậy thì kém hơn nhiều.
Bọn họ căn bản không có quyền tra cứu thông tin của trung ương đế quốc.
“Trong huy hiệu dành cho người mới có một ấn ký ngôn ngữ chung của trung ương đế quốc, sau khi đeo vào, ngôn ngữ của trung ương đế quốc, nó sẽ tự mình tiến vào trong đầu của các ngươi. Được rồi, hiện tại các ngươi có thể vào trong trung ương đế quốc, tuỳ ý đi lại, bất quá, chờ các ngươi đạt được đủ nguyên tinh, nhớ trả lại cho trung ương đế quốc!” Người đàn ông trẻ tuổi kia nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT