Lần đầu tiên tôi thấy một người chuyển gạch ở công trường lại đẹp trai thế này.
Trông anh chỉ khoảng 22, 23 tuổi. Gương mặt góc cạnh rõ ràng, có thêm đôi mắt phượng đặc biệt có hồn, mũi của anh cũng rất cao, làn da cũng không bị rám nắng.
Cho dù là ngồi xổm ăn cơm trước mặt tôi, nhưng vẫn toát ra một cảm giác xa xỉ.
Tôi quên mất mình còn đang khóc.
Nhưng thấy anh ăn uống rất ngon lành, tôi ngây ngốc hỏi một câu.
“Nhìn tôi khóc ăn cơm rất ngon sao?”
Anh sửng sốt một chút, đôi mắt hiện lên ý cười.
Không biết anh định nói gì với tôi.
Đúng lúc này, tiếng của Cố Thanh vang lên.
“Vân Vân, không phải em nói quên đồ sao? Sao lại ở đây?”
Lúc này, tôi không biết phải đối mặt với Cố Thanh thế nào.
Tôi không biết phải nói dối kiểu gì.
Tôi vô thức đứng dậy chỉ vào người đang ngồi xổm đối diện tôi.
“Em quên mang theo anh ấy.”
Cố Thanh cùng nam sinh kia đều ngơ ngác nhìn về phía tôi.
Họ nhìn chằm chằm tôi đến mức da đầu tôi cũng cảm thấy tê dại.
Mồm lại nhanh hơn não…
“Anh ấy… anh ấy là bạn trai của em. Không phải anh muốn em nói với chú dì là không liên hôn nữa sao? Em cảm thấy nếu đưa bạn trai em đi cùng, chú và dì chắc chắn sẽ tin tưởng lời của em hơn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT