"Mẹ, càng ngày mẹ càng quá đáng rồi."

Dương Ánh Nguyệt chẳng tài nào chịu nổi nữa, lồng ngực cô phập phồng lên xuống dữ dội, hai tai đỏ bừng cùng cặp mắt trợn to nhìn về phía mẫu thân đại nhân. Hiện tại, cô nàng đã bất lực đến độ chả còn từ gì có thể dùng để diễn tả tâm trạng bản thân lúc bấy giờ.

Ai dè mẹ cô càng ngày càng được nước lấn tới.

Đưa tay đỡ trán, Dương Ánh Nguyệt vô cùng muốn kéo mẹ mình rời khỏi đây, tránh thốt ra những lời làm tổn thương tới Triệu Mặc Ngôn, nếu như vì chuyện này đối phương tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa thì Dương Ánh Nguyệt sợ rằng anh chắc chắn gặp vấn đề trong học tập. Phương pháp giải quyết tốt nhất chính là kết thúc vấn đề ấy tại đây.

Tuy nhiên, mẹ Dương hoàn toàn gạt đứa con gái đang nóng giận quá độ sang một bên, bà hung hăng trừng mắt: "Dương Ánh Nguyệt, mẹ với Triệu Mạc Ngôn đang nói chuyện, mày đừng xen vào. Ba mẹ làm bao nhiêu việc chỉ muốn cho mày cuộc sống tốt đẹp, nên cứ để đấy, mày còn nói nữa đừng trách mẹ ra tay vô tình."

Đối phương trực tiếp cảnh cáo.

Dương Ánh Nguyệt mấp máy môi, dường như cô đang định nói gì đó, dẫu vậy, lời vừa ra tới miệng đã bị chàng trai bên cạnh ngăn cản. Triệu Mạc Ngôn kéo tay người yêu, anh ra hiệu cho Dương Ánh Nguyệt đứng im tại chỗ, giao toàn bộ mọi chuyện cho bản thân xử lý. Nếu hiện trường như vậy cứ tiếp tục thì đảm bảo giữa hai mẹ con Dương Ánh Nguyệt kiểu gì cũng nổ ra cuộc tranh cãi lớn, lỡ bị ai khác nhìn vào họ đánh giá thì tổn hại nhất chỉ có cô nàng bên cạnh Triệu Mạc Ngôn.

"Bác gái." Hít một hơi thật sâu, chàng trai lấy hết can đảm, mở miệng nhấn mạnh từng chữ, đôi mắt dán chặt lên đối phương:

"Cháu biết rất rõ bác lo lắng về tương lai Dương Ánh Nguyệt đồng thời sau này cháu liệu có đem đến hạnh phúc cho cô ấy hay không. Cháu hiểu nỗi lo trong lòng bác, tuy nhiên, xin bác hãy yên tâm. Dù hiện giờ Triệu Mạc Ngôn cháu chưa thể đảm bảo bất cứ điều gì về tương lai mai sau, nhưng cháu chắc chắn với bác rằng cháu tuyệt đối sẽ không để Dương Ánh Nguyệt chịu bất kỳ khổ cực gì. Cuộc sống, nhà cửa hay mọi thứ cần thì cháu nhất định cho cô ấy được, Dương Ánh Nguyệt chẳng chịu thiệt thòi so với cô gái khác đâu. Vì vậy hy vọng bác hãy tác thành cho bọn cháu, cháu với Dương Ánh Nguyệt thật lòng thật dạ bên cạnh nhau."

Lần trước, sau khi bị người yêu mắng mỏ một trận ra trò, Triệu Mạc Ngôn từng về nhà, anh ngẫm nghĩ rất nhiều về những lời cô từng nói. Qua thái độ Dương Ánh Nguyệt biểu hiện ra bên ngoài, Triệu Mạc Ngôn hiểu rõ bản thân chả thể cứ tìm mọi cách trốn tránh trong những lúc gặp khó khăn hay tự ti về chính mình. Anh thật lòng với Dương Ánh Nguyệt, cũng không nỡ buông tay cô, nên Triệu Mạc Ngôn càng phải cố gắng hơn nữa để cùng người con gái mình thích bước tới đoạn đường cuối cùng chứ chẳng phải hóa thân thành con rùa rụt cổ.

Bằng mọi cách, Triệu Mạc Ngôn đảm bảo sẽ thuyết phục được phía gia đình Dương Ánh Nguyệt.

Thái độ chàng trai biểu hiện trên khuôn mặt vô cùng kiên cường, dường như chả chịu từ bỏ hay buông tay, mẹ Dương thở hồng hộc vì giận dữ, bà mắng: "Cố gắng? Cậu lấy gì để chứng minh hay thuyết phục tôi tin vào những điều cậu vừa nói? Chưa biết chừng cậu dựa vào mấy câu này để dụ dỗ Dương Ánh Nguyệt, khiến con bé tin cậu rồi lợi dụng trèo lên cành cao thì có. Đừng nghĩ rằng tôi sẽ tin."

"Cháu…"

Triệu Mạc Ngôn chưa kịp mở lời thì Dương Ánh Nguyệt ngay lập tức cắt ngang, cô ngang nhiên bảo vệ bạn trai: "Mẹ à, Triệu Mạc Ngôn đã nói như thế rồi mẹ còn chưa chịu tin. Dù mẹ có thế nào đi chăng nữa thì con cũng nhất quyết muốn ở cạnh anh ấy tới cùng. Mẹ tiếp tục chia rẽ con với Triệu Mạc Ngôn cũng chỉ phí công vô ích mà thôi."

"Dương Ánh Nguyệt, mày tính chấp mê bất ngộ tới bao giờ?" Chứng kiến con gái vì Triệu Mạc Ngôn mà cãi lời mình, mẹ Dương nghiến răng nghiến lợi ra tối hậu thư: "Mẹ cho mày biết, nếu mày chẳng chịu chia tay Triệu Mạc Ngôn thì đừng nhìn mặt bà già này nữa, tao chả có đứa con gái ngu ngốc như mày."

Thật sự tức chết mà.

Mẹ Dương đưa tay đỡ trán.

Dương Ánh Nguyệt há hốc mồm đầy kinh ngạc vì cô không ngờ mẹ mình lại thốt ra được những lời như vậy. Rất nhanh, cô nàng khôi phục dáng vẻ bình thường, gật đầu tĩnh lặng mở lời:

"Hiện tại mẹ đang tức giận, con cũng chẳng muốn chúng ta cứ vì thế mà cãi nhau, nên tạm thời khi Triệu Mạc Ngôn chưa có gì trong tay, con cũng không về nhà. Nhưng cho tới khi mọi thứ đâu vào đấy, Triệu Mạc Ngôn công thành danh toại, chứng minh bọn con yêu nhau là chính xác thì con nhất định trở về nhà gặp ba mẹ. Tuy nhiên mẹ cứ yên tâm, con vẫn quan tâm tới mọi người như bình thường. Hy vọng thời gian tới đây mẹ đừng tìm tới Triệu Mạc Ngôn làm loạn nữa, dù thế nào bọn con cũng phải ở bên nhau."

Dương Ánh Nguyệt quả quyết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play