"Này, Dương Ánh Nguyệt, dạo này mày với Triệu Mạc Ngôn cãi nhau à? Sao tao thấy thời gian vừa rồi hai đứa chúng mày tách ra thế, trước kia hận chẳng thể dính nhau thật chặt hay gì?"
Trong lúc Dương Ánh Nguyệt đang mơ mơ màng màng ngẫm nghĩ những chuyện gần đây bản thân mình đang gặp phải thì Du Chi Nhiên bỗng dưng xuất hiện, huých mạnh vào vai cô nàng, kéo Dương Ánh Nguyệt trở về với thực tại, nheo mắt hỏi. Cô nàng bên cạnh lông mày nhíu chặt, hoài nghi nhìn chằm chằm vào cô bạn thân với tâm trạng chán nản kia, trong đầu xuất hiện hàng loạt những dòng suy nghĩ khác nhau.
Du Chi Nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ khi một cô nàng điên cuồng dính lấy bạn trai như Dương Ánh Nguyệt nay bắt đầu gượng gạo, xa cách, thậm chí dạo này cô còn chả thấy Triệu Mạc Ngôn xuất hiện nữa là đằng khác.
Hay là cãi nhau?
Vì bản tính tò mò cũng như muốn hỏi han tình hình đồng thời an ủi bạn thân, Du Chi Nhiên đích thân tới tìm Dương Ánh Nguyệt xem tình hình hiện tại ra sao, nhớ từ cái lần đối phương bị thương là Triệu Mạc Ngôn có những dấu hiệu kỳ lạ rồi.
Bên cạnh, Dương Ánh Nguyệt chỉ thở phào một tiếng đầy chán nản, cô ngao ngán mở miệng: "Đâu có."
Đôi mắt người con gái tiếp tục hướng về phía xa xa.
Ngay cả Dương Ánh Nguyệt cũng chả thể đoán được thời gian gần đây Triệu Mạc Ngôn đã đi đâu, dường như cậu ấy đang cố ý tránh mặt cô. Cô chẳng đoán được tại sao đối phương làm như vậy, tuy nhiên, Dương Ánh Nguyệt cảm thấy bản thân cần thêm một chút không gian để ngẫm nghĩ về những chuyện diễn ra giữa hai người. Đối diện với Triệu Mạc Ngôn cùng nụ cười vui vẻ trên môi chàng thiếu niên, Dương Ánh Nguyệt quả thật hơi khó chịu nếu đối phương chịu tổn thương.
Hiện tại, người con gái không biết mình nên làm cái gì mới đúng nữa.
Gây ảnh hưởng tới Triệu Mạc Ngôn, mà nhớ đến ánh mắt cậu ấy dành cho cô, Dương Ánh Nguyệt khẳng định cậu ấy thật sự thích mình, hơn nữa, tình cảm đó dường như rất lớn, và Dương Ánh Nguyệt cũng có chút rung động cùng chàng thiếu niên rực rỡ dưới ánh nắng tỏa sáng. Trước kia cô thừa nhận, bản thân thích Trương Lạc Vĩ là thật, dẫu vậy, Dương Ánh Nguyệt chưa ngu ngốc tới mức tiếp tục đâm đầu vào kẻ liên tiếp làm tổn thương cô.
Cô nàng chắc chắn chẳng ngờ được rằng nguyên nhân mà Triệu Mạc Ngôn chẳng đến lớp mấy ngày hôm nay, nói cách khác chính là đang tránh mặt cô là bởi cậu thật sự cảm thấy sợ. Chàng thiếu niên lo lắng bất an vì nếu đối diện với Dương Ánh Nguyệt, khả năng cô đề nghị chấm dứt mối quan hệ giữa cả hai là cực kỳ lớn, và Triệu Mạc Ngôn nào muốn như vậy. Cậu đã thực sự lún sâu vào thứ tình cảm từng khiến rất nhiều người tổn thương này rồi.
Triệu Mạc Ngôn cứ ở nhà hoặc chạy đến văn phòng tham gia vào việc làm đề thi, hễ nhìn thấy Dương Ánh Nguyệt, ngay lập tức, cậu nhất định núp vào một chỗ khuất chẳng ai nhìn thấy đợi bạn gái rời khỏi mới chịu lộ diện hay cố tình đi đường khác để hạn chế chạm mặt nhau. Cậu hô hấp khó khăn, chả dám tưởng tượng nếu chính miệng Dương Ánh Nguyệt nói ra câu chia tay thì bản thân sẽ như thế nào.
Biết rõ mình tham lam khi nghĩ đến thứ không thuộc về mình, dẫu vậy, Triệu Mạc Ngôn vẫn cứ đâm đầu vào, để rồi bây giờ cậu như thể đang ngồi trên đống lửa.
Dương Ánh Nguyệt thái độ hoàn toàn rất bình thường, cô chỉ cần chút thời gian tiêu hóa thông tin, nhăn mặt một hồi, chưa hề đưa ra ý định cùng Triệu Mạc Ngôn chia tay.
"Thôi bớt bớt giùm tao cái bà nội ơi. Mày ra sao đừng tưởng tao không nhìn ra." Du Chi Nhiên bĩu môi, khinh bỉ khoanh tay trước ngực, dẩu môi tuôn ra một tràng dài: "Khai thật tao biết đê, mày với Triệu Mạc Ngôn xảy ra chuyện gì? Trên mặt mày viết rõ ba từ đầy tâm sự rồi kìa."
Lắc đầu chán nản, Du Chi Nhiên đưa tay đỡ trán, quyết gặng hỏi bạn thân cho bằng được. Chứ cứ để Dương Ánh Nguyệt cả ngày rơi vào tình trạng âm âm u u như vậy hơi đáng ngại, huống chi chơi chung với nhau bao lâu nay, Du Chi Nhiên đi guốc trong bụng bạn mình rồi.
Hết cách, Dương Ánh Nguyệt đành chống cằm, hít một hơi thật sâu quay sang nhìn cô bạn liến thoắng Du Chi Nhiên ở bên cạnh, im lặng một hồi mới đưa ra quyết định kể cho đối phương nghe toàn bộ, cũng coi như trút bỏ toàn bộ tâm sự trong lòng. Đồng thời xin lời khuyên từ Du Chi Nhiên chắc sẽ giải quyết ổn thỏa hơn.
Câu chuyện vừa mới kết thúc, cô nàng buột miệng thốt lên, đôi mắt to tròn trừng lớn, khóe môi giật giật liên tục: "Đậu má. Dương Ánh Nguyệt, những gì mày nói là thật đấy à? Lúc đó mày nghỉ là do gặp tai nạn dẫn đến mất trí nhớ tạm thời, vô tình nhận nhầm Triệu Mạc Ngôn rồi kéo cậu ấy vào cuộc đời mình luôn, giờ nhớ ra thì chưa biết làm thế nào? Tao cứ tưởng nó chỉ xảy ra trong tiểu thuyết ngôn tình thôi chứ, giờ nó dính lên người mày luôn."
Du Chi Nhiên há hốc mồm đầy kinh ngạc, sốc đến mức chả thốt lên lời.
Cô nàng bất giác chửi thề một câu.
Thật là vi diệu.
"Tao rảnh đâu mà ngồi đây nói đùa với mày. Giờ Triệu Mạc Ngôn cứ tránh mặt tao luôn, tao cũng khó chịu bỏ xừ ra. Tìm cậu ấy chẳng nổi, với cả đối diện với Triệu Mạc Ngôn giờ này tao cũng không biết phải nói gì." Dương Ánh Nguyệt bất lực nhún vai, cô phồng má dựa lưng vào ghế, đôi mắt lộ ra những suy nghĩ khá khó đoán.
Cô thừa nhận, dạo gần đây chẳng được nhìn thấy Triệu Mạc Ngôn, bản thân cứ thấy sai sai ở chỗ nào đó, cảm xúc kỳ lạ lời bình thường khó lòng miêu tả được lần lượt trào dâng bên trong Dương Ánh Nguyệt, tuy nhiên, cô chỉ biết ngồi đây phó mặc theo ý ông trời.
Du Chi Nhiên vỗ ngực, nói: "Thích giải quyết vấn đề thì đơn giản mà. Dương Ánh Nguyệt, tao hỏi mày một câu nhé, hiện tại mày còn thích Trương Lạc Vĩ không? Hay là bất tri bất giác hướng về Triệu Mạc Ngôn rồi? Theo tao dù bạn trai mày hơi mọt sách tí thôi nhưng cậu ta tốt hơn tên tra nam kia gấp vạn lần. Và cảm xúc này đối với Trương Lạc Vĩ là gì?"
"Tao chưa điên đến mức tiếp tục thích Trương Lạc Vĩ đâu, nhất là sau những gì cậu ta gây ra." Dương Ánh Nguyệt khinh bỉ nhếch môi, mỉa mai: "Tên đó là nguyên nhân chính khiến tao gặp tai nạn, cậu ta coi thường tao bao nhiêu, tao chẳng dám dính líu tới."
Đặc biệt, sau khi nhớ hết toàn bộ, Dương Ánh Nguyệt phát hiện tình cảm bản thân mình dành cho Trương Lạc Vĩ gần như biến mất hoàn toàn, nhìn thấy đối phương cô cũng coi như là một bạn học hết sức bình thường.
Du Chi Nhiên gật đầu: "Thoát ra được là tốt rồi." Đồng thời cô nàng đưa tay vỗ vai bạn thân: "Dương Ánh Nguyệt, ráng mà suy nghĩ kỹ càng, đừng phạm phải những sai lầm chẳng đáng có, để rồi khiến mày hối hận cả đời, tới lúc đó muốn cũng chả sửa nổi đâu."
Lời khuyên vô cùng chân thành.
"Tao biết rồi."
Mấy ngày sau, Dương Ánh Nguyệt đang tìm kiếm Triệu Mạc Ngôn, cô muốn cùng chàng trai ngồi xuống nói chuyện một cách rõ ràng, giải quyết triệt để chứ chẳng để vấn đề cứ tiếp diễn chiến tranh lạnh thế này, tuy nhiên, Triệu Mạc Ngôn giống như biến mất khỏi thế giới, cô nàng tìm mãi chả ra. Rắc rối này chưa xử lý được thì rắc rối khác tiếp tục ập đến.
Trương Lạc Vĩ từ đâu chạy tới trước mặt người con gái, và dường như cậu ta biết được sự thật, chau mày mở miệng: "Dương Ánh Nguyệt, tôi biết việc cậu mất trí nhớ tạm thời trong thời gian vừa qua rồi, chúng ta nói chuyện chút đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT