Dịch Thiên lần đầu tiên nhìn thấy Nhất Hạ khóc, trong tim hắn như bị kim đâm, đau đớn, hối hận vì những câu mình vừa nói.

So với Dịch Thiên thì Nhất Hạ càng hối hận hơn, biết trước cô sẽ không làm liều cướp ngục. Lúc nay tâm trạng của cô vô cùng tồi tệ không nghĩ được chuyện gì khác ngoài tự sát tạ tội, vì vậy cô đã lao tới rút kiếm Dịch Thiên đeo bên người để tự sát, nhưng hắn nhanh nhạy hơn đã dùng tay mình chặn lại.

" Nàng chán sống rồi à, sao có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy?"

" Ngươi giết ta đi! Ngươi giết ta đi!"

" Nàng muốn chết đến vậy sao?"

" Không phải ngươi cũng muốn ta chết lắm sao? Ta không chết thì ngươi làm sao lập công với tên cẩu hoàng đế kia"?

Dịch Thiên thô bạo bóp mặt Nhất Hạ, thái độ tức giận nói:

" Người đó là hoàng thượng, sao nàng dám nói ngài ấy như thế?"

" Hoàng thượng thì sao, cho dù hiện tại hắn ta có thân phận gì thì quá khứ cũng chỉ là 1 tên thế tử thấp kém. Nếu không phải hắn giết huynh đoạt vị thì còn không xứng để được sống trên thế gian này."

Dịch Thiên tức giận, bàn tay càng thêm lực nhưng sau đó lại sợ Nhất Hạ đau liền buông ra. Mà Nhất Hạ cũng cảm nhận được cơn thịnh nộ của hắn, tiếp tục khiêu khích:

" Tên cẩu hoàng đế đó không phải loại tốt đẹp gì, đến con chó nghe lời nhất của hắn cũng vậy. Ngươi cũng là 1 kẻ máu lạnh vô tình, không xứng đáng làm người."

Nhất Hạ mắng mình thì không sao, nhưng Dịch Thiên không thể nhịn được khi cô xúc phạm hoàng thượng mà hắn luôn tôn sùng.

" Nàng nghĩ mình tốt lắm sao? Nàng nghĩ chỉ với mấy ngàn binh lính có thể lật đổ được hoàng thượng à? Nàng nghĩ chuyện mình tạo phản sẽ không hại người vô tội nào sao?"

" Số người vô tội mà ta hại không nhiều bằng các ngươi, ngươi chỉ sống ở nơi nhỏ bé này sao có thể hiểu hết nỗi khổ của bách tính khắp nơi? Nói không chừng người đã sớm biết nỗi khổ của bọn họ, nhưng chỉ nhắm mắt làm ngơ không dám nhìn thẳng vào sự thật mà thôi. Bao năm qua Nhật Tư Dật đã giết biết bao nhiêu người, tiền thuế không những tăng mà còn phát sinh thêm nhiều loại. Biên giới luôn trong tình trạng chiến đấu căng thẳng, vậy mà hắn ta lại ở kinh thành xây thêm cung điện quyết không cấp lương thực cho các tướng sĩ. Nếu ngươi cho rằng đó là vị vua tốt thì ta thực không biết thế nào mới là xấu."

" Cho dù là vậy tại sao nàng cứ phải tạo phản làm gì?"

" Bởi vì ta muốn làm nữ đế, ta muốn có quyền lực. Không phải ngươi nói rất yêu ta sao, vậy ngươi phải giúp ta đoạt lấy giang sớn mới đúng chứ."

" Nàng điên rồi! Làm hoàng đế hoàn toàn không dễ như nàng nghĩ đâu, nàng thích tự do tự tại, hoàn toàn không hợp với ngôi vị này."

" Ha ha! Còn nói cái gì mà yêu ta sâu đậm, vậy mà 1 chút chuyện cũng không dám làm cho ta. Đây gọi là yêu sao? Thứ tình yêu mà ngươi nói chẳng qua chỉ là lòng cảm kích bởi vì ta cứu ngươi mà thôi. Ngược lại bây giờ ta cảm thấy hối hận, nếu biết trước người thân của ta sẽ chết dưới tay ngươi, thì năm đó ta đã không cứu ngươi rồi."

Dịch Thiên bất ngờ, những người mà hắn giam giữ hành hạ trong địa lao 3 năm qua là người thân của Nhất Hạ. Thảo nào suốt bấy lâu cho dù hắn có đối tốt với cô thế nào, thì trong mắt cô vẫn có sự thù ghét. Bây giờ nghe tin họ đã chết chắc chắn cô còn hận hắn hơn trước.

Vì tránh Nhất Hạ tự sát, Dịch Thiên chỉ có thể trói cô lại một chỗ, cũng không cho cô có cơ hội mở miệng.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play