Nhất Hạ bước vào địa lao tăm tối toàn thân bỗng nhiên nổi da gà. Nơi này có lẽ Dịch Thiên thường xuyên tới nên được dọn dẹp rất sạch sẽ, bởi vì hắn rất ghét những thứ bẩn thỉu. Tuy xung quanh có rất nhiều nến và đuốc, nhưng nó vẫn không đủ để đánh tan sự lạnh lẽo của nơi này.

Trong đây có đến cả trăm phòng giam riêng biệt nhốt từng loại tội phạm khác nhau, điểm chung của bọn họ là trên cơ thể chằng chịt vết thương, tinh thần hoảng loạn sợ hãi. Xem ra cực hình của Võ Thành Ti không phải hữu danh vô thực.

Càng đi sâu vào bên trong, tiếng la hét càng chói tai, đến Nhất Hạ cũng không dám nhìn vào những người đang bị tra tấn. Đây là lần đầu tiên cô tới địa lao, nhưng không biết lý do tại sao những người ở đây lại không ngăn cản, cũng không có một chút là lùng nào, ngược lại còn rất phối hợp giống như đã biết trước cô sẽ tới.

Nhất Hạ được Dịch Phong dẫn đi thăm quan nơi này còn liên tục kể về Dịch Thiên.

" Từ trước đến nay tại hạ chưa từng thấy công tử đối với ai quan tâm, chăm sóc cẩn thận như với cô nương. Cho dù trước đây có từng nói thích Cửu Châu Công chúa ngài ấy vẫn luôn giữ khoảng cách, cũng chưa từng thấy công tử nhớ nhung khi xa cách, tự cười một mình khi nhắc đến cô nương."

Dịch Phong đột nhiên nhắc đến Dịch Thiên làm Nhất Hạ cảm thấy kì lạ, liền hỏi:

" Dọc đường đi ngươi luôn nhắc đến tên mặt dày đó là có ý gì?"

" Không có gì! Tại hạ chỉ muốn cô nương hiểu hơn về công tử thôi. Tuy bề ngoài ngài ấy có vẻ lạnh lùng tàn độc nhưng thực ra cũng rất đáng thương. Từ nhỏ mẫu thân đã mất, phụ thân là thuộc hạ thân cận của thế tử, chính là hoàng đế đương kim. Mỗi ngày ông ấy phải ra ngoài làm việc hoàn toàn không có thời gian dành cho con trai. Đến khi ông ấy mất đi công tử không nơi nương tựa, được thế tử bồi dưỡng trong môi trường vô cùng khắc nghiệt."

" Nói với ta mấy chuyện này làm gì, ta không muốn biết về quá khứ của hắn."

" Chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của công tử tại hạ không thể không nói. Tại hạ không biết cô nương họ gì, vì vậy chỉ có thể mạo muội gọi tên Nhất Hạ cô nương."

" Bỏ đi! Nghe cũng nghe rồi, gọi cũng gọi rồi, ngươi kế tiếp đi."

"Từ nhỏ công tử vì xuất thân của mình mà luôn bị bắt nạt, khinh thường. Ngài ấy vốn không thích nơi ồn ào cũng không thích giao tiếp với nhiều người, vì vậy mà luôn bị xem như kẻ lập dị. Vốn dĩ trái tim non nớt ấy đã chai sạn với những vết thương, ngài ấy cũng nghĩ rằng thế gian này sẽ chẳng ai cần mình. Nhưng đã có một nữ nhân cho ngày ấy hơi ấm và hi vọng sống."

" Là Cửu Châu đúng không? Hắn theo đuổi cô ta lâu như vậy chắc chắn là vì từ lâu đã động tâm rồi."

" Ban đầu công tử nghĩ Cửu Châu là nữ nhân đó, nhưng sau này mới phát hiện ngài ấy đã nhận nhầm người."

" Vậy người đó là ai"?

" Chính là cô nương."

Nhất Hạ vô cùng bất ngờ, cô nhớ rằng trước đây chưa từng gặp Dịch Thiên, sao có thể mang đến thứ ấm áp gì đó cho hắn ta?

" Ngươi nhầm rồi, ta căn bản chưa từng gặp qua hắn."

" Năm đó công tử bị người ta đẩy xuống nước chút nữa thì mất mạng, cũng may cô nương đã đến cứu ngài ấy từ dưới hồ lên, lẽ nào cô đã quên rồi sao"?

Nhất Hạ cố lục lại trí nhớ của mình, một lúc sau cô mới nhớ ra, quả thực mình đã cứu một cậu nhóc từ dưới hồ lên. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cô gặp được phụ thân của mình, nghĩ đến đây Nhất Hạ càng thêm buồn.

" Vốn dĩ công tử cũng không biết cô nương là người năm xưa, nhưng đêm đó nhìn thấy hình xăm trên... công tử mới nhớ lại."

Nhất Hạ nhanh chóng lấy lại tinh thần, nói:

" Cho nên công tử nhà ngươi vốn chỉ muốn báo ơn, hoàn toàn không có tình cảm gì với ta. Vậy tốt rồi, ngươi hãy bảo hắn rút hết mấy kẻ bám đuôi đó đi, dù sao ta cũng không chạy đi đâu được."

" Cô nương hiểu lầm rồi, tình cảm công tử dành cho cô là thật lòng..."

" Được rồi! Bất luận hắn yêu ta thật lòng hay giả dối cũng không quan trọng. Bây giờ ngươi có thể đưa ta đến nơi giam giữ đám người vừa bắt được rồi chứ"?

Dịch Phong nhìn thấy Nhất Hạ không muốn nghe về Dịch Thiên nữa chỉ có thể im lặng,. Nhưng hắn không muốn nhìn thấy Dịch Thiên phải khó xử hay đau lòng vì vậy đã nói một câu:

" Công Tử đối với cô nương rất nặng tình, hi vọng cô đừng phụ tấm chân tình của ngài ấy."

Nhất Hạ nhất thời cảm thấy nghi hoặc không biết Dịch Phong nói vậy là có ý gì, nhưng cô luôn có linh cảm có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra.

Dịch Phong không đưa Nhất Hạ đến nơi cô muốn tới, mà là lại dẫn cô đi dạo một vòng địa lao, cuối cùng lại đến nơi giam giữ bí mật. Nơi này canh gác nghiêm ngặt vị trí còn khó lộ hơn các phòng giam khác, những người bị giam ở đây nếu không phải mang trọng tội thì cũng giữ một bí mật rất quan trọng.

Trong đây chỉ có chừng chục phòng giam nhưng đều kín người, Nhất Hạ vốn dĩ cũng không quan tâm, nhưng khi cô lướt ngang qua liền phát hiện một gương mặt thân quen. Dù những người này đã bị đánh bầm dập da thịt be bét, vết thương chằng chịt, nhưng cô đã ở với họ từ nhỏ đến lớn, không thể không nhận ra.

Nhất Hạ rất sốc, nhất thời đứng yên tại chỗ, trong lòng vui mừng nhưng lại xót xa, sau đó càng lo lắng nhiều hơn.

Họ chính là những người cầm đầu trong phi vụ tạo phản lần trước. Vốn nghĩ đã bị Dịch Thiên giết chết, nhưng bất ngờ toàn bộ họ đều bị giam giữ trong đại lao. Nhìn trên từng vết sẹo lớn nhỏ trên thân thể, 3 năm qua chắc hẳn họ đã sống không bằng chết.

Khoé mắt Nhất Hạ đỏ ửng, dưới ánh lửa đôi mắt rung rinh như sắp khóc đến nơi. Một người bên trong nhìn thấy cô sắp mất kiểm soát, liền chạy đến mắng Dịch Phong là tên khốn. Tiếng động lớn khiến Nhất Hạ kịp điều chỉnh lại cảm xúc để tránh bị lộ tẩy thân phận. Nhưng chút động tĩnh này của cô đã bị Dịch Thiên đứng ở một nơi khác nhìn thấy.

Một lúc sau Dịch Thiên bước đến trên tay cầm một cây roi, đưa những người kia ra ngoài để hành hạ. Hắn làm tất cả mọi chuyện dường như để cho Nhất Hạ xem. Ngay khi hắn vừa vung roi đã bị cản lại, cô không thể tiếp tục nhìn người thân của mình bị hành hạ nữa.

" Cho dù họ có tội gì thì cũng là con người, ngươi không thể đối xử với họ như vậy được."

" Bọn chúng đều là những kẻ tạo phản trên thân đều mang tử tội, sao nàng lại nói giúp cho chúng, lẽ nào giữa hai người có quan hệ gì sao?"

Nhất Hạ chột dạ liền quay mặt sang nơi khác, nói:

" Ta không quen biết người này nhưng hắn đã bị thương đến mức này rồi, nếu còn chịu cực hình nữa chắc chắn sẽ chết."

" Đám phản loạn này cho dù có chết cũng không hết tội, ta giữ mạng cho chúng đến hiện tại đã là ân đức lớn rồi."

Nhất Hạ rất tức giận, cho dù trước đây có ghét Dịch Thiên bao nhiêu cũng không hận nhiều như hiện tại.

" Cho dù bọn họ phạm tội chết ngươi cũng không thể giam cầm người ở đây để dày vò họ mỗi ngày được."

" Tại sao nàng lại vì mấy tên tạo phản mà tức giận với ta? Trước nay nàng chưa từng làm vậy mà."

Nhất Hạ biết mình nhất thời kích động có thể làm hư chuyện vì vậy liền ra ngoài nhanh nhất có thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play