Để Nhất Hạ dần có cảm tình với mình, Dịch Thiên mỗi ngày đều tích cực lấy lòng cô. Tuy ngoài miệng chê phiền nhưng Nhất Hạ lại nghĩ đủ mọi kiểu để lợi dụng hắn.

Đối mặt với sự chân thành của Dịch Thiên, Nhất Hạ ngày càng có 1 cảm giác đặc biệt với hắn ta. Giữa hai người đều có 1 điểm chung đó là rất thích tra án, nắm bắt được cơ hội này, mỗi ngày Dịch Thiên đều mời Nhất Hạ cùng mình đi điều tra.

Dạo gần đây trong kinh thành đã mất tích rất nhiều cô nương trẻ đẹp. Hoàng thượng đối với chuyện này rất đau đầu, vì tấu chương mỗi ngày đều có hàng trăm đơn kêu oan của bách tính về chuyện này. Từ các quan đứng đầu huyện đến phủ doãn đều không điều tra ra hung thủ, nạn nhân ngày càng nhiều, hoàng thượng chỉ có thể giao chuyện này cho Dịch Thiên.

Trong thư phòng của mình, hoàng thượng đang xem tấu chương chăm chú, nhưng khi Dịch Thiên vừa đến ông ta liền dẹp hết mọi thứ, tươi cười kéo hắn đến bên cạnh mình. Dịch Thiên biết chắc chắn lần này ông ta lại có chuyện giao cho mình, nếu không sẽ chẳng bao giờ chủ động thân thiết như vậy. Quả nhiên ông ta lại đem vụ án khó nhằn lần này cho hắn.

Dịch Thiên vừa ra khỏi cung Nhất Hạ đã đứng chờ sẵn bên ngoài, lúc này cô ta rất vui vẻ hỏi:

" Sao! Có phải hắn lại giao vụ án gì cho ngươi không"?

" Nàng gọi hoàng đế như vậy không sợ rước hoạ vào thân sao?"

" Cùng lắm là bị chém đầu chết thôi có gì mà phải sợ, mau nói đi lần này là vụ án gì"?

" Là vụ án các cô nương mất tích gần đây."

" Vụ án này lớn đấy, xem ra lần này lại có chuyện để làm rồi."

" Xem nàng phấn khích như vậy thực sự còn hơn lấy được Phu Quân nữa."

" Lấy phu quân ta sẽ khóc rất thê thảm đấy, đang sống một mình rất vui vẻ đột nhiên phải bị ràng buộc. Nghĩ đến thôi đã thấy sợ hãi rồi."

" Nếu nàng gả cho ta, ta sẽ để cho nàng tự do làm những điều mình thích, đi đến nơi mình muốn đi."

Nếu là người khác nói câu này Nhất Hạ sẽ đồng ý ngay, dù sao cũng không có nhiều nam nhân để cho nương tử mình chạy nhảy lung tung khắp nơi đâu. Nhưng Dịch Thiên thì không thể, hắn đã giết người của cô, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn.

Nhất Hạ giật lấy sấp án quyển có liên quan đến vụ án lên ngựa vừa đi vừa nghiên cứu. Lát sau cô đến nhà có người mất tích, hỏi han 1 chút về tình hình của vụ án, không ngờ vừa bước vào bên trong đã nhìn thấy Dịch Thiên đang ngồi trên ghế. Cô nhất thời không biết tại sao hai người lại đến cùng 1 chỗ, nhưng xem ra hắn đã đợi cô khá lâu rồi.

Nhất Hạ vừa bước vào, Dịch Thiên liền nhường ghế mình đang ngồi cho cô, sau đó mới bắt đầu hỏi cha mẹ của người mất tích. Từ lời của họ mới biết nữ nhi nhà họ bình thường cũng không quen biết nhiều người, đặc biệt là nam nhân.

Nhưng dạo gần đây cô thường hay cười 1 mình, hỏi ra thì mới biết vừa quen được 1 vị công tử rất anh tuấn, nói chuyện rất lịch sự, khéo léo. Điểm trùng hợp là hầu như tất cả các cô nương bị mất tích trong thành đều quen biết với 1 kiểu nam nhân như vậy.

Nhất Hạ rất tò mò về kẻ này, người có thể khiến các cô nương xinh đẹp yêu thích ắt hẳn có điểm hơn người. Nhưng Dịch Thiên lại có vẻ toát ra mùi súng đạn, nếu bắt được kẻ đó, hắn sẽ tra tấn đến chết mới thôi.

Dịch Thiên cho người bí mật giả trang tăng cường canh gác toàn thành. Nhất Hạ lại đưa ra cách dụ rắn ra khỏi hang, để cô làm mồi nhử cá cắn câu. Nhưng đối phương có bao nhiêu người, cách thức làm việc ra sao còn chưa thể nắm rõ. Dịch Thiên sao có thể để Nhất Hạ lao vào nguy hiểm.

Bên phía hung thủ lại như đánh hơi được động tĩnh, suốt mấy ngày không có chút động tĩnh nào. Lúc này Dịch Thiên đang nghĩ ra 1 kế để tóm gọn được hung thủ thì Nhất Hạ tới.

" Còn nghĩ gì nữa, nếu không phải trong hoàng cung thì chắc chắn là Võ Thành Ti các người có nội gián rồi. Nếu không sao hắn có thể biết được các ngươi phái người mật phục mà ngưng hành động được."

" Người của Võ Thành Ti tuyệt đối không làm mấy chuyện phản bội này."

" Ngươi tin tưởng từng người trong đây vậy sao?"

" Đương nhiên! Cũng giống như ta tin tưởng nàng vậy, mọi thứ đều vô điều kiện."

Nhất Hạ chỉ muốn nói cho Dịch Thiên biết hắn đã tin tưởng nhầm người rồi. Từ trước đến nay cô đối với hắn chẳng qua chỉ muốn lợi dụng mà thôi, hơn nữa cô cũng có không ít chuyện giấu hắn.

" Hay là dùng cách của ta đi."

" Không được! Hung thủ đã giết chết đến cả trăm người, chứng tỏ bọn chúng không chỉ có đồng bọn mà còn có cả ô dù đứng sau..."

" Thì sao chứ! Không phải người của ngươi đã mật phục khắp nơi rồi à?"

" Nàng không cảm thấy nguy hiểm sao?"

" Sợ gì chứ, đánh không được thì chạy thôi, luận về khinh công thế gian này ta không có địch thủ."

" Cho dù nàng có võ công đệ nhất thiên hạ, ta cũng không để nàng làm những chuyện nguy hiểm thế này."

" Ta đích thân ra trận còn chưa sợ, ngươi sợ gì chứ?"

" Sợ mất nàng!"

Dịch Thiên đột nhiên nói vậy khiến Nhất Hạ không biết phải phản ứng thế nào, cô im lặng một lúc rồi lại giả vờ như mình chưa nghe thấy gì.

" Ngươi cứ thử cách này đi, hung thủ có cắn câu hay không còn chưa biết. Nhưng ít nhất còn có tia hi vọng, nếu còn đợi nữa không biết hắn sẽ sát hại bao nhiêu người."

" Vậy ta sẽ thuê người khác làm."

" Một đại mỹ nhân trước mặt ngươi còn tìm ai nữa, cả kinh thành này có ai đẹp hơn ta sao?"

Bộ dạng tự tin này của Nhất Hạ không biết học từ ai, chỉ là Dịch Thiên rất thích tính cách này của cô. Cũng đúng thôi, ai bảo Nhất Hạ sinh ra đã xinh đẹp như vậy làm gì. Đến 1 tên đầu đất như Dịch Thiên còn mê đắm mê đuối, hỏi trên thế gian còn có ai khước từ cô?

" Nàng nói đúng, cho dù ta có đi khắp thiên hạ cũng không thể tìm thấy người thứ hai có thể so sánh với nhan sắc này. Chỉ là một đại mỹ nhân như vậy phải ở trong lòng ta được cưng chiều, sao có thể để mỹ nhân mạo hiểm được?"

" Hừ! Ngươi lại lên cơn nữa rồi. Làm gì thì làm nhanh đi, ta đang rất mong chờ gặp mặt tên hung thủ đó."

Dịch Thiên tìm đến một cô nương xinh đẹp, sau đó phải người bí mật theo dõi cô ta trên mọi nẻo đường hồng tìm ra hung thủ. Nhưng cách này có vẻ không quá khả quan, khi liên tục mấy ngày trôi qua đều không thấy một kẻ nghi vấn nào.

Cứ ngỡ vụ án đã đi vào ngõ cụt, cho đến 1 lần Nhất Hạ dịch dung đi vào 1 tiệm son phấn đã có 1 nam nhân đến làm quen. Người này vẻ ngoài anh tuấn, nói chuyện nhẹ nhàng nhã nhặn, trông không giống người xấu. Nhưng với con mắt tinh anh, Nhất Hạ sớm đã đoán được đây phần lớn là kẻ đã dụ dỗ sau đó bắt cóc những thiếu nữ.

Kinh thành nhiều quan binh tuần tra muốn bắt cóc 1 người là điều rất khó, hơn nữa thời gian lâu dần sẽ bị phát hiện. Chỉ có cách dụ người ta đến một nơi hoang vắng, để dễ dàng động thủ.

Tên nam nhân nhìn thấy cô lựa sáp thơm rất lâu vẫn chưa ưng ý, liền tiếp cận làm quen, sau đó vờ như nhà mình cũng buôn bán son phấn. Mời cô về nhà mình xem hàng.

Nhất Hạ giả vờ ngây thơ theo tên nam nhân đó đến nhà hắn, quả nhiên như cô dự đoán, nơi này tuy không quá hoang vu nhưng xung quanh lại ít nhà dân, hơn nữa bên ngoài lại trông như nhà hoang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play