Trời tối, lính gác xung quanh lều của hoàng thượng được tăng cường. Một bóng đen vụt qua đám lính, tiến thẳng đến giường của hoàng thượng. Tên thái giám bên cạnh run cầm cập, vừa mở miệng ra đã bị giết ngay tại chỗ. Hoàng đế lúc này mơ màng tỉnh dậy, nhìn thấy bóng người này rất quen thuộc, hình như là đại hoàng tử Phích Lịch Hạn.

Hắc y nhân che kín mặt, chỉ lộ ra 1 đôi mắt hung tợn, nhưng trong đêm tối, một người lớn tuổi như Phích Lịch Sa hoàn toàn nhìn không rõ. Người này lấy ra một cuộn giấy vàng, bên trên viết ba chữ" Chiếu truyền ngôi" nhưng lại không hề viết tên của ai.

" Đóng dấu lên, nếu không ta sẽ giết ngươi."

" Sau khi trẫm đóng dấu, ngươi cũng sẽ ta để diệt khẩu."

" Yên tâm! Đợi ngươi đóng dấu xong ta sẽ cho ngươi chết một cách thoải mái."

" Bên ngoài có rất nhiều người ngươi thoát không được đâu, chỉ cần ta la lên một tiếng bọn chúng sẽ lập tức vào đây, tốt nhất người mau chạy đi."

" Nếu ngươi dám la lên một tiếng ta lập tức sẽ tiễn người xuống âm phủ. Trước khi ta nổi nóng mau lấy ngọc tỷ đóng dấu vào giấy vàng đi."

Phích Lịch Sa lấy ngọc tỷ đóng dấu vào giấy vàng, hắc y nhân lộ ra vẻ vui mừng. Nhưng sau khi lấy được thứ mình muốn hắn lại lật lọng muốn giết Phích Lịch Sa. Ngay khi thanh đao vừa vung tới liền bị một thanh kiếm chặn được. Phích Lịch Hoạn chắn trước mặt hoàng thượng, ngay sau đó một đám binh lính lập tức chạy vào, bao quanh hắc y nhân.

" Nhi thần hộ giá chậm trễ, khiến phụ hoàng kinh sợ rồi."

" Đến sớm không bằng đến đúng lúc, phụ hoàng không sao cả."

Phích Lịch Hoạn chĩa kiếm về phía hắc y nhân, nói

" Tên sát thủ này quả thật to gan, vậy mà dám hành thích phụ hoàng. Hôm nay cho dù có bỏ mạng tại đây, ta cũng phải giết ngươi."

Lời vừa dứt, Phích Lịch Hoạn lập tức lao đến đánh nhau với hắc y nhân. Hắn biết rõ người trước mặt là Phích Lịch Hạn, luận về võ công mấy người như hắn hợp lại cũng không bằng. Nhưng lần này nhất định cho dù có phải dồn hết sức, cũng phải bắt được người tại đây.

Một khi Phích Lịch Hạn bị bại lộ chuyện hành thích hoàng thượng, thì ngôi hoàng đế chắc chắn sẽ thuộc về Phích Lịch Hoạn. Nhưng người trước mắt do Nhị Hạ cải trang, luận về võ công, so với nhị hoàng tử đã không bằng, càng đừng nói đến 1 đại tướng uy dũng như Phích Lịch Hạn. Nếu tiếp tục đánh không những dễ thất thủ, mà còn bị lộ ra chuyện mình không phải là Phích Lịch Hạn.

Nhìn thấy Phích Lịch Châu đến, Nhị Hạ đột phá vòng vây, lao nhanh về phía hoàng thượng. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn ta đứng cản trước mặt, thành công đỡ cho Phích Lịch Sa 1 đao. Nhị Hạ cũng thương ở vai, làm rơi giấy vàng đã được đóng dấu, cô vươn tay ra cầm lấy liền bị ngăn lại. Tình thế cấp bách, Nhị Hạ chỉ đành rời đi trước.

Lúc này Phích Lịch Hoạn đang tiếc đứt ruột, một cơ hội tốt để loại bỏ Phích Lịch Hạn hắn lại để vụt mất, nay lại để Phích Lịch Châu chiếm được công lao.

Hoàng thượng nhìn đứa con bị mình ruồng bỏ đang đau đớn nằm trên mặt đất lạnh lẽo, trong lòng cảm xúc hỗn tạp. Ngay sau đó ông ta càng cảm thấy lo lắng, liền lập tức cho truyền thái y.

Hoàng thượng lo lắng đứng bên cạnh, một lúc sau Dịch Thiên thấy động tĩnh lớn liền chạy đến. Tiếp theo Phích Lịch Hạn cũng xuất hiện, nhưng hắn còn ôm theo 1 cánh tay bê bết máu, điều đáng nói là vị trí vết thương hoàn toàn trùng khớp với tên thích khách ban nãy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play